80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

Tác giả: Đỗ Nhâm

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134684

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/684 lượt.

ng có quyền đối xử với tôi như vậy!"
Cố nén nước mắt sắp tràn mi, Phạm Y nhanh chóng cách xa anh, hai tay run run đóng nút áo lại, không ngừng hít sâu ổn định tâm trạng.
Không có quyền?
Trời ạ, Duy Dung ngả thân thể nặng nề ra sau, cả người chìm trong ghế da, thở dài bất đắc dĩ.
Anh không muốn thấy cô lao vào lồng ngực Vi Vân, cảm giác này thật tệ!
"Pha cho tôi tách cà phê." Xoay người, anh đưa lưng về phía cô ra lệnh.
Nếu nghe cẩn thuận, dù cho ai cũng nghe ra trong lời của anh cố tình gây sự, chỉ tiếc Phạm Y vẫn đang nổi giận không hiểu được.
"Vâng, xin tổng giám đốc chờ một chút, cà phê lập tức đưa tới." Phạm Y không biểu cảm gì, xoay người đi tới phòng nước.
"Tiêu Mai, lát nữa cô đưa ly cà phê đến phòng tổng giám đốc hộ tôi nhé?"
Nhìn cafe đã pha xong từ lâu trên bàn, lại nhìn Mộ Duy Dung đang cúi đầu xem công văn qua cửa sổ thủy tinh, Phạm Y cầm điện thoại lên cầu cứu Tiêu Mai chỉ ngăn cách bằng tấm chắn trong phòng làm việc, bởi vì bây giờ cô không có dũng khí để đối mặt với anh ta.
"Nhưng tôi bây giờ đang vội." Tiêu Mai nói giọng khó xử. Bộ nghiệp vụ gần đây tiếp nhận một quảng cáo tuyên truyền, cô bận hẹn gặp thời gian ghi hình với ngôi sao nhiếp ảnh.
Bởi vì nhiếp ảnh gia Giang này có kỹ thuật chụp hình và con mắt nghệ thuật, cho nên lịch hẹn của anh ta kín mít, muốn đặt lịch cũng không dễ dàng. Hơn nữa anh ta nổi danh khó tính, và ngôi sao nhiếp ảnh kia cũng đang có nhiều dự án, vì thế cô phải cố hết sức để đàm phán.
"Cô giúp tôi việc này, về phần nhiếp ảnh gia Giang tôi sẽ nói chuyện với anh ta." Có điều kiện trao đổi, không ai thiệt thòi cả.
Lúc trước làm việc với báo đài, Phạm Y đã gặp anh ta mấy lần, ấn tượng về nhau cũng không tồi, đàm phán cũng sẽ không quá khó khăn.
"Thật sao?" Giọng Tiêu Mai hưng phấn, cô đang khổ sở không biết nên nói chuyện thế nào với đối phương.
"Dĩ nhiên." Phạm Y vỗ ngực bảo đảm. "Lát nữa cô giao cho tôi lịch trình và số điện thoại của anh ta nhé."
Lần trước anh ta đã cho cô số điện thoại, nhưng Phạm Y cho là không cần thiết, cho nên nhét bừa vào đâu đó, bây giờ chẳng còn hơi sức đi tìm nữa.
"Không thành vấn đề."
Tiêu Mai vui mừng lập tức cúp điện thoại, không quá hai phút, cô đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Phạm Y.
"Làm ơn nha."
"Cũng làm phiền cô rồi."
Phạm Y nhận lấy số điện thoại và lịch trình, thuận tay đưa cà phê trên bàn cho Tiêu Mai, vui mừng không cần vào nhìn mặt Mộ Duy Dung.
Lúc Tiêu Mai bưng cà phê vào, cô cầm điện thoại đang định liên lạc với nhiếp ảnh Giang bận rộn kia, một tiếng quát vang lên từ phòng tổng giám đốc:
"Cút!"
Ngay sau đó, Tiêu Mai như nai con hoảng sợ, tông cửa xông ra trong tiếng tách cà phê vỡ vụn và tiếng quát giận dữ của Mộ Duy Dung, không nói không rằng, vừa lăn vừa bò về phòng nghiệp vụ. Nhìn mảnh vụn tách cà phê dưới đất, Phạm Y tái mặt, sau đó một đống vạch đen phủ đầy mặt.






"Tả Phạm Y!"
Phạm Y còn chưa hết kinh ngạc, tiếng quát của Mộ Duy Dung đã vang lên, Phạm Y hoảng sợ đến sững sợ còn chưa tới kịp ấn số đã làm rơi điện thoại.
Sư tử nổi giận!
Phạm Y hít thật sâu, lại thở hắt ra một hơi, lúc này mới chậm rãi rời tầm mắt về phía đằng kia của tấm kính bảo hiểm, cách tấm thủy tinh hơi mờ, Mộ Duy Dung đang bốc hỏa nhìn cô bằng ánh mắt đủ để đốt cháy người khác, cô hoảng sợ vội vàng thu hồi tầm mắt lại.
Xong rồi, không phải sư tử nổi giận, mà ma quỷ nổi đóa, còn kinh khủng hơn sư tử gấp mười lần! Phạm Y thầm nghĩ.
Vì để tránh cho cô lại dùng giọng nói lần trước để nói chuyện với khách hàng, anh liền gọi cho phòng tổng đài trực điện giao phó chuyển tất cả cuộc gọi nghi ngờ chuyện Cạnh Thiên đổi tổng giám đốc đến thẳng phòng làm việc để anh xử lý.
"Vâng." Cô gật đầu.
“Bận cái gì?" Đáng chết, tốt nhất đừng để anh phát hiện ra cô lừa anh.
"Bận xếp lịch hẹn với nhiếp ảnh gia."
Nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sáng ngời lộ vẻ nghiêm khắc. "Đây không phải là việc của phòng nghiệp vụ sao?" Muốn lừa anh hả? Còn lâu đi. Haiz, nào ngờ mới có mấy ngày anh cũng đã hiểu rõ việc kinh doanh của công ty như thế? Sai lầm rồi! Phạm Y âm thầm kêu khổ trong lòng.
Cô "Ừm…. à" cả buổi mà vẫn không tìm ra câu trả lời nào thích hợp.
Ánh mắt của anh lộ ra vẻ quỷ quyệt, lời nói nguy hiểm. "Hình như cô quá rảnh rỗi." Rảnh rỗi đến nỗi chuyện của phòng nghiệp vụ cũng ôm vào.
Cô lắc đầu rồi lại lắc đầu. "Không có." Trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Haiz, tự gây chuyện không thể sống!
Biện bạch không có hiệu quả, Mộ Duy Dung xoay người, lấy bộ hồ sơ cũ từ trong tủ hồ sơ ra, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Cô đã rảnh rỗi có thời gian nhúng tay vào công việc của phòng nghiệp vụ như vậy, hôm nay cô xếp lại tài liệu trong tủ hồ sơ đi, sáng mai tôi cần."
"Ngày mai!?" Cô lườm anh ta, không dám tin nhìn đống hồ sơ như núi trước mắt.
Trời ạ! Rõ ràng dùng việc công để báo thù riêng.
Phạm Y khóc không ra nước mắt, chỉ vì cô nhờ Tiêu Mai đưa ly cà phê thôi mà