
Tác giả: Sơ Thần
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1732 lượt.
rất nhanh đã tìm được quần áo của chính mình.
Uông Giai Trừng nhìn vẻ kinh hoảng của Hạ Thiên Triệu lúc này, cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, muốn ngăn cản không cho hắn tiếp tục mặc quần áo nữa.
"Thiên Triệu, đừng đi." Cô ta ở sau hắn, thấp giọng nói, mang theo chút cầu xin.
"Buông tay ra." Ngữ khí của hắn lạnh như băng, không chút dịu dàng.
"Không, em không buông, em đã là người đàn bà của anh, mặc kệ thế nào, em đều phải nói cho anh biết, em là người đàn bà của anh, là của anh, em là của anh . . ." Cô ta lặp đi lặp lại, thanh âm thấp dần.
Đầu Hạ Thiên Triệu đau như muốn nứt ra, tối qua đúng là gặp quỷ rồi, cư nhiên lại uống say đến như vậy, lại còn phát sinh loại chuyện hoang đường như thế này với em dâu của chính mình, tuy rằng hắn luôn bất hòa với em trai, nhưng hắn chưa từng có ý nghĩ muốn lên giường với vợ của em trai mình.
"Thiên Triệu, em vẫn luôn yêu anh, anh biết không? Đêm qua. . . . . . Đêm qua, chúng ta. . . . . ." Nhìn thấy hắn không có nói gì nữa, cô ta nghĩ hắn đang do dự, cô ta to gan vươn tay, vuốt ve người hắn, hơn nữa còn nhẹ giọng nói nhỏ "Chúng ta thực điên cuồng. . . . . . em rất vui vẻ. . . . . ."
Môi của cô ta hôn dọc theo lưng hắn, tay lớn mật tiến công về phía dưới thân hắn, dùng hành động nói trắng ra, cô ta muốn hắn, cô ta yêu hắn.
Thân thể Hạ Thiên Triệu cứng đờ tại chỗ.
Cô ta lại càng thêm lớn mật, đem bộ ngực đẫy đà của mình dính sát vào người hắn, tay từ từ tìm tới nơi đang trướng đại của hắn.
Hạ Thiên Triệu là đàn ông, đối với khiêu khích như thế của đàn bà, không thể nói là hắn không có phản ứng gì, nếu đổi lại là người khác, hắn có thể coi cô ta là công cụ phát tiết, nhưng Uông Giai Trừng thì không thể, dù sao cũng là người nhà họ Hạ.
Tay cô ta chỉ xém chút nữa đã có thể nắm chặt nơi trướng đại của hắn, nhưng ngay thời điểm mấu chốt, hắn dùng sức nắm lấy tay cô ta, hung hăng đẩy ra, sức đẩy mạnh mẽ làm cho thân thể cô ta bất ngờ té trên mặt đất.
Hạ Thiên Triệu tiếp tục mặc quần áo, Uông Giai Trừng cắn răng, cố đấu tranh đến cùng, đứng bật dật, ôm chặt lấy cổ Hạ Thiên Triệu, dùng sức hôn môi hắn.
"Ô . . . ô"
Hạ Thiên Triệu thật không ngờ, cư nhiên có đàn bà dám cưỡng ép hắn, nếu là người đàn bà mà hắn yêu, hắn có thể nhận, nhưng nếu không yêu, dám hôn hắn như thế, hậu quả thật thê thảm.
Ánh mắt hắn lộ ra tia hung ác, hai tay không chút do dự đẩy mạnh cô ta ngã trên nền nhà, nhìn thấy cô ta lần nữa ngã trên nền nhà lạnh băng, hắn kéo chăn trên giường hung hăng ném lên người cô ta, ý bảo cô ta biết tự trọng.
"Vì sao?" vẻ mặt Uông Giai Trừng không cam lòng.
"Bởi vì cô là em dâu của tôi." Hạ Thiên Triệu lạnh lùng đáp lại.
"Em dâu? Anh không thấy buồn cười sao? Hay là anh không dám thừa nhận, anh biết không, đêm hôm qua anh ở trên người tôi điên cuồng đến cỡ nào, vì sao đêm, qua anh không cho rằng tôi là em dâu của anh?" Cô ta cười lạnh đáp trả, cô ta thật sự muốn xem phản ứng của hắn.
"Hôm qua là tôi quá chén, không có ý thức, cô chẳng qua chỉ là một công cụ phát tiết mà thôi, cũng không khác mấy con điếm là mấy." Hắn tàn nhẫn nói cho cô ta biết, giờ phút này cô ta ti tiện đến cỡ nào, ở trong mắt hắn cô ta không khác gì gái gọi.
"Ha ha. . ." Uông Giai Trừng đột nhiên cười lạnh nói: "Anh cho là anh cao thượng lắm sao? Một kẻ có quan hệ nam nữ với em gái ruột của chính mình, anh ngay cả trai bao cũng không bằng."
"Uông Giai Trừng, những lời này tôi chỉ nghe một lần, nếu cô dám nói lại một lần nữa, tôi cam đoan, tôi sẽ cho cô cả đời cũng không quên được cảm giác một lúc cùng nhiều đàn ông là như thế nào, em trai tôi hiện tại là người thực vật, cô có nhu cầu tôi có thể hiểu, nhưng cô nhớ kỹ cho tôi, cô là người nhà họ Hạ, không phải kỹ nữ."
Hạ Thiên Triệu không thèm liếc nhìn người trên mặt đất, đối với loại chủ động đưa đến tận cửa này, hơn nữa còn là đàn bà đã có chồng có con, hắn vô cùng khinh thường, huống chi cô ta còn là em dâu của hắn.
Tóc tai Uông Giai Trừng rối bù, làm cho cô ta càng trở lên thảm hại.
Bước chân Hạ Thiên Triệu khi đi đến cạnh cửa liền dừng lại, lạnh lùng mở miệng nói: "Chuyện tối hôm qua coi như chưa từng xảy ra, cô vẫn là nhị thiếu phu nhân của nhà họ Hạ như trước, tiền của của cô được chia cũng không phải ít, nhưng nếu cô nói ra, nhà họ Hạ không có khả năng sẽ tha thứ cho cô."
"Ầm" một tiếng vang lên, cửa bị đóng sầm lại.
Uông Giai Trừng gắt gao ôm lấy chăn, "Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà ngay cả nhu tình của cô cũng chỉ có thể đổi lấy một trận nhục nhã? Hạ Thiên Triệu, Hàn Nhất Nhất, các người sẽ bị nguyền rủa, cả đời đều bị nguyền rủa."
Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình dơ bẩn, ti tiện như lúc này, cho dù vô số lần bị người khác nhục nhã, nhưng bị Hạ Thiên Triệu nhục nhã lại làm cho cô đau đến khắc cốt ghi tâm.
Mà cảm nhận trước đây của cô về hắn, tất cả đều tốt đẹp, giờ phút này hóa thành một vũng nước dơ bẩn, tất cả còn lại chỉ là hận.
"Các người khinh thường tôi . . . những ai khinh thường tôi, đều phải trả giá." Cô ta oán hận