Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tổng Tài Bá Đạo

Tổng Tài Bá Đạo

Tác giả: Sơ Thần

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341733

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1733 lượt.

áng hiện tại của Uông phu nhân, bà mới thấy được bản thân mình năm đó vô sỉ mức nào.
"Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."
"Tao đã nghe mày xin lỗi mấy chục năm nay, những lời này còn có ý nghĩa sao? Nếu mày xin lỗi có thể đổi về năm đó tao không gặp mày, vậy tao nguyện nói hàng ngàn hàng vạn câu xin lỗi với mày." Uông phu nhân lạnh lùng đáp lại.
"Phu nhân, tôi biết thương tổn tôi gây ra cho bà cả đời này cũng không thể đổi lại, nhưng là tôi thực sự biết sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi." Ngô Tĩnh lặp lại một cách dứt khoát, hy vọng Uông phu nhân có thể tha thứ cho bà.
"Mày biết sai rồi thì phải làm thế nào, hết thảy không thể quay về lúc ban đầu, lòng người cũng không thể quay lại." Thanh âm của bà đột nhiên trở lên bi ai: "Trước khi tao gặp mày, tao đọc sách, thấy những người xấu như vậy trong tiểu thuyết, tao cảm thấy họ sao có thể tàn nhẫn như vậy mà đối xử với mọi người, tao nói với chính mình về sau nhất định không được làm người xấu, trước khi tao chưa gặp mày, tao nghĩ Vạn Thiên là thực lòng yêu tao, hơn nữa là rất rất yêu, tao đối với tình yêu đều tưởng tượng tốt đẹp, chính là cùng Vạn Thiên sinh vài đứa nhỏ, cùng nhau nắm tay nhau đến già, trước khi không gặp mày, tao chưa bao giờ nghĩ có thể cười khi vu oan giáng họa, bức người khác đến đường cùng."
Uông phu nhân dừng lại, nhìn Ngô Tĩnh đã bị mình tra tấn đến mức giống như kẻ tàn tật, bà bi ai nở nụ cười: "Nhìn mày hiện tại, tao mới biết lúc đó mình ngu ngốc đến cỡ nào, tin tưởng loại đàn ông như Uông Vạn Thiên sẽ thực lòng yêu mình, tin tưởng sự thiện lương của mình có thể làm cho người ta nhớ kỹ cả đời, trên thực tế sự thiện lương của tao đúng là làm tao nhớ kỹ cả đời, nhưng là bị người ta lợi dụng, mà mày chính là ví dụ tốt nhất, mà mày cũng làm cho tao nhận thấy tao có thể xấu xa như những người đàn bà trong tiểu thuyết, thậm chí còn xấu xa hơn."
Uông phu nhân tựa như bị người ta rút hết sức lực trong người, nhìn nước trà đầy đất, máu loãng ngập ngụa trên mặt đất, bà ta chậm rãi đứng dậy, rời đi như một bóng ma.
"Phu nhân. . . phu nhân . . ." Ngô Tĩnh đứng lên, ở phía sau gọi to Uông phu nhân, nhưng bà ta không có quay đầu lại, chỉ dừng bước, đứng im tại chỗ.
"Ngô Tĩnh, cô đi đi. Đi khỏi nơi này. Vĩnh viễn chúng ta đừng gặp nhau nữa. Nhìn thấy cô tôi thực sự cảm thấy mình như một mụ phù thủy."
Bà ta cũng không quay đầu lại, cứ thế mà đi.
Mấy năm nay, Uông phu nhân cũng quá mệt mỏi rồi, bà giãy dụa, kìm nén, so với Ngô Tĩnh bà cũng không khá hơn là mấy, bà chính là một thân xác không có linh hồn.
Trước đây vẫn cho rằng đó là lỗi của người khác, cho dù bản thân mình có tàn nhẫn đến đâu cũng là bị bọn họ bức đến, chính là gần đây, bà cảm thấy làm như vậy khiến bà mệt mỏi, bà cũng chịu đựng đủ rồi.
Không có Ngô Tĩnh, Uông Vạn Thiên cũng sẽ ăn chơi đàng điếm, mà hiện tại, có lẽ ông ta đang nằm bên cạnh một đứa con gái trẻ tuổi ôn nhu dịu dàng, năm đó ông ta lấy bà, vì bà xinh đẹp, vì nhà bà có tiền, làm cho một thiên kim đại tiểu thư chỉ biết mơ mộng thành một vị phu nhân tàn nhẫn như ngày hôm nay.
Ngô Tĩnh nhìn thấy bóng dáng Uông phu nhân, ánh mắt khô khốc.
--------------
Uông Giai Vi lật đi lật lại xem mấy bức ảnh.
Chính diện, nghiêng mặt, ôm, hôn, âu yếm . . . . Còn có hình ảnh hai người dìu nhau vào khách sạn, một đêm Uông Giai Trừng không về nhà họ Hạ, hết thảy đều kích thích ả ta, ý định muốn hạ gục Uông Giai Trừng lập tức muốn thực hiện.
Ả cũng không tin lần này không bức chết được cô ta, ả đã thông đồng với nhiều người, mỗi người trong nhà họ Hạ đều nhận tiền của ả, đến lúc đó ả không tin người nhà họ Hạ sẽ không thể buộc cô ta rời đi.
"Uông Giai Trừng, tốt nhất là mày phải nghe lời tao, bằng không người nhà họ Hạ sẽ bức mày, sẽ chỉ khiến mày càng thương tổn nặng hơn thôi, thậm chí ngay cả con trai mày tao cũng không tha, nếu nghe lời, tao có thể cho mày một đường sống, ha ha ha ha. . . . . ."
Uông Giai Vi nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng khi Uông Giai Trừng nhìn thấy những bức ảnh này, ả chuẩn bị tất cả, đứng dậy hướng nhà họ Hạ đi đến, hưng phấn thở một hơi dài.






Biệt thự Hạ gia
Uông Giai Trừng ôm Hạ Chính Dương, cùng thằng bé ăn sáng, trên mặt cô ta lộ ra nét thanh thản của người làm mẹ, một chút cũng nhìn không ra, ngay tại một tiếng đồng hồ trước đó thôi, nội tâm của cô ta mới bị đả kích nặng nề.
“Mẹ, buổi tối hôm nay con muốn mẹ kể cho con nghe chuyện cổ tích về công chúa bạch tuyết cùng hoàng tử cơ”. Chính Dương chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, làm nũng nói.
“Chỉ cần Chính Dương ngoan, mẹ sẽ kể cho con nghe” Nàng kiên nhẫn nói, sau đó nở ra một nụ cười ngọt ngào, nhìn thế nào cũng thấy hình tượng của một người mẹ tốt.
Lúc này, Uông Giai Vi đi vào cửa, thét to một tiếng.
“Uông Giai Vi, cô muốn nói cái gì thì nói đi, đừng ở chỗ này bới móc đâm chọc, tôi không có tâm tình cũng không có thời gian” Uông Giai Trừng lạnh lùng nói.
“Được, vậy tao nói thẳng, tao muốn mày cùng Thiên


80s toys - Atari. I still have