
Tác giả: Bộ Vi Lan
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1342064
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2064 lượt.
ào cái nhãn hiệu đã thấy sung sướng, cho dù nhà có điều kiện thì cô ấy cũng chỉ là một sinh viên, món đồ mang nhãn hiệu này bình thường chỉ có thể nhìn ngó và thèm thuồng lúc đi dạo phố mà thôi, miệng gần như nhỏ dãi, vừa nói vừa xoa xoa tay vào quần, rồi ướm thử chiếc áo lên người.
Ninh Tiểu Nhã cười gục xuống bàn, Thái Uẩn Khiết đi đến ngồi xuống bên giường cũng cười phá lên. Trần Uyển và những người còn lại mím môi cười khiến Tâm Mi ngượng ngùng.
Tâm Mi người mập, lại phát triển quá mức, nên áo khoác mặc vào người cô chỉ được hai phần ba, càng làm nổi bật đôi bồng đào trước ngực, hai cánh tay bị tay áo thít chặt nhìn như hai cây củ cải lớn. “Tớ sẽ giảm béo, tớ thề lần này kiên trì chế độ ăn uống điều độ. Trần Uyển, sau này không được mang đồ ăn ngon lên dụ dỗ tớ nữa.”
Trần Uyển cười không nói, Hà Tâm Mi ba bữa nửa tháng lại hô khẩu hiệu giảm cân, cô đã nghe quen rồi.
Nhìn cái áo đó Trần Uyển hơi nghi ngại, Phương Tồn Chính trên đường đi có đề cập tới một lần, nói là mua tặng mẹ anh ta nhưng số nhỏ quá không đổi được. Giờ nhìn lại màu sắc và kiểu cách thì thấy không giống với món quà mua cho người trung tuổi. Phải trả chiếc áo này lại cho anh ta thôi, cô thầm nghĩ, còn những điều khác nữa, quả thực cô không thể báo đáp hết được.
Trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay ở Tế Thành không lớn, hạt tuyết rơi xuống đất rồi lập tức tan chảy. Những hạt tuyết li ti bị làn gió Bắc thổi len vào cổ áo, khí lạnh mang theo hơi ẩm ướt khiến ngươi ta rét đến thấu xương. Trần Uyển run run, chạy xe loạng choạng về trường. Đại học Đông Bắc gần ngoại ô phía đông Tê Thành, nhiệt độ thấp hơn một chút, trên đường tích tụ một lớp tuyết mỏng nhưng rất trơn.
Một cơn gió mạnh điên cuồng táp qua, đầu xe không giữ được thăng bằng, cứ thế loạng choạng rồi ngã nhào. Chiếc xe đạp này là loại xe nam mà cậu Trần Uyển đã dùng nhiều năm rồi, rất cao, khi ngã xuống khiến cô đau điếng. Trần Uyển thử đẩy chiếc xe đang đè lên đùi mình, muốn đứng dậy, chỉ thấy khuỷu tay và đầu gối một bên đau đến nỗi cô toát mồ hôi lạnh.
Trần Uyển cảm thấy rất mệt mỏi, phải thi cử, phải làm thêm, ngày nào cũng đi ngủ muộn nhất rồi là người dậy sớm nhất phòng, cứ khoác áo ngồi đầu giường ôn bài là nghe thấy mấy cô bạn nói mơ. Sức khỏe của cô gần như đã kiệt quệ, điều nản nhất là còn phải tiếp tục kiên trì như thế mấy năm nữa. Vô cùng mệt mỏi, tinh thần, thể chất dường như đã bị áp lực cuộc sống bào mòn, trình tự những ngày tháng phía trước cứ lặp đi lặp lại một cách cơ giới như thế, tựa như bị cuốn vào chân không.
Trần Uyển ngồi trên mặt đất bưng mặt, không biết bao lâu, cảm thấy man mát ở các kẽ ngón tay cô mới biết nước mắt mình rơi.
Một cô gái ngồi trên đường trong sân trường giữa mùa đông rét mướt là điều khá bí hiểm, ngước đầu lên với đôi mắt đẫm lệ dường như tràn đầy sức mê hoặc làm rung động lòng người. Tống Thư Ngu bị “vẻ đẹp cuốn hút” ấy làm cho kinh ngạc, nghi hoặc liệu có phải yêu quái xinh đẹp trong liêu trai [1'> sống lại, vốn định đến giúp nhưng lời nói cứ nghẹn trong cổ họng, thấy cô từ từ đứng dậy mới sực tỉnh.
Lúc xuống xe, Trần Uyển cảm ơn mãi, nhìn theo ánh đèn sau của chiếc X5 dần khuất sau khúc cua mới sực nhớ mình chưa hỏi tên anh là gì.
Đại học Đông Bắc sắp xếp ký túc xá cho Tống Thư Ngu với điều kiện khá tốt, phòng mới được tu sửa. Các trường cao đẳng đại học trong nước thường có những người Trung Quốc rất sính ngoại, họ học đại học bốn năm trong nước, thi đậu vào một trường danh tiếng ở nước ngoài, đăng vài bài thu hút trên Tạp chí Học thuật, khi về nước họ không là giáo sư thì cũng là phó giáo sư, quả là bước nhảy thần tốc so với việc học nghiên cứu sinh trong nước rồi làm giảng viên, sau đó mới từ từ leo lên học hàm Phó giáo sư.
Dĩ nhiên, vị trí của Tống Thư Ngu ở Đại học Đông Bắc không chỉ dựa vào lý lịch chói lọi, mà các môn Nghiệp vụ tài chính, Tài chính tiền tệ, cùng với môn học lựa chọn là Đầu tư ngân hàng do anh giảng dạy vì mang nét đặc sắc trong phương pháp truyền đạt và có góc nhìn khác nên được mọi người đánh giá rất cao.
Trong phòng luôn bật hệ thống sưởi ấm, anh cởi áo khoác với phong cách cổ điển hiệu Burberry và thay bằng một bộ đồ thể thao. Trong thư phòng, ngoài giá sách đặt mấy quyển về bệnh đậu mùa ra, trong không gian trống huơ trống hoác chỉ có thêm một chiếc ghế tay vịn theo phong cách Gothenburg và một dàn âm ly do chính anh gom góp lại. Anh thích hiệu Hifi đến phát cuồng, nhưng tối nay anh không hề có chút hứng thú nào.
Tần Tiểu Ngũ về Bắc Kinh hơn nửa tháng rồi mà vẫn bặt vô âm tín. Vivian không dám đi tìm, hôm nay lại gọi điện đến chỗ anh. Anh nghĩ ngợi rồi bấm số củ Tiểu Ngũ.
“Tiểu tử, chuyện chơi bời ở Tô Châu để tôi giải quyết giúp cậu hả?”
Từ phía bên kia tiếng đánh mạt chược vọng tới, Tần Tiểu Ngũ hình như gọi một người khác đến thế chân, đi được hai bước thì hỏi một cách mập mờ: “Sao thế? Hay là cậu nhớ tớ rồi? Lão đại đặc biệt gọi điện đến để chọc phá tớ hay sao?”.
“Tưởng Tiểu Vi của cậ