
Tác giả: Bộ Vi Lan
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1342065
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2065 lượt.
u quan tâm, muốn biết ngày cậu trở lại nên gọi điện đến chỗ tớ đấy.”
“Hừ, tớ đã làm chuyện gì chứ. Cuối năm rồi nghĩ cách đòi tiền đây mà. Con gái ấy mà, cứ được chiều chuộng một cái là được đằng chân lân đằng đầu.”
Tống Thư Ngu nghe giọng điệu Tần Tiểu Ngũ có vẻ không vui, anh vặn âm lượng dàn âm ly ở mức nhỏ nhất: “Hình như bị ai làm cho bực mình rồi. Ai đã đắc tội với cậu thế?”.
“Phiền phức”, đầu dây bên kia im lặng một lúc, “Số của tớ là phải đưa con gái đi dạo phố hay sao chứ? Về mấy hôm ngày nào cũng đi dạo, cũng phải biết đau chân chứ”.
Tống Thư Ngu khẽ cười, chẳng mấy người có thể khiến Tiểu Ngũ nhẫn nhịn đưa đi dạo phố. “Đưa bà xã tương lai đi shopping là vinh dự mà, người khác đâu có vinh dự ấy.”
Tần Tiểu Ngũ văng tiếng thô tục: “Im ngay, đâu thể tùy tiện tìm kiếm vợ như thế được. Tớ muốn chơi bời thêm mấy năm nữa”, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Cậu ăn Tết ở đâu? Chúng mình bàn bạc chút, đi Tam Á tắm nắng cũng được, xa chút thì đi quần đảo Maldives”.
“Tớ còn chưa tính, tới đó hãy hay.”
“Được rồi, tớ sẽ về cúi đầu trước ông già, mùng Một về Tế Thành để thăm hai người con tài giỏi của bác cả rồi lượn luôn, chẳng thích làm bữa thù tạc. Lúc đó gọi Diệp lão tứ một tiếng, mấy anh em ta tụ họp vui vẻ.”
“Năm ngoái Diệp lão tứ bận bịu đến nỗi chân chạy không chạm đất, một tháng thì có hai mươi ngày ở ngoài, ai biết anh ta có rảnh không chứ?” Tống Thư Ngu không nghĩ Tết nguyên đán Diệp Thận Huy sẽ đi Giang Ninh, lúc nào cũng cảm thấy ngoài vẻ hài hòa giữa anh ta và Tiểu Mi ra còn có gì đó khiến người khác không suy xét nổi. Nhớ đến mấy nắm đấm vô tội năm đó, trong ánh mắt anh hiện lên một tia nhìn đầy lo lắng.
“Này, tớ bảo, việc tớ nhờ cậu dò hỏi giúp, cậu đã làm chưa đó?”
Tống Thư Ngu lấy lại tinh thần, sững người một chút, sau đó bật cười, “Cậu ngừng nghỉ chút đi, bên trái bên phải đều có gái ôm còn chưa đủ sao? Người ta giữa biển ái tình bao la, chỉ chọn lấy một người thôi. Còn cậu thì quá hay rồi, dù có một biển tình ái thì cậu cũng chẳng bỏ qua ai. Có thời gian thì hãy quan tâm đến Ngô Lạc Nha của cậu đi, sớm rước nàng về cho thỏa đáng. Biết đâu ngày khi sự việc bại lộ, biết được rõ bộ mặt thật của cậu, vợ cậu sẽ cao chạy xa bay, lúc đó cậu có khóc cũng chẳng khóc nổi đâu”.
“Đừng có dọa nạt nhau quá thể, lại còn lăng mạ tớ nữa sao? Tớ thấy kỳ lạ, tại sao cậu lại cho rằng cô ấy không biết chứ? Cô ấy biết rõ nhưng giả bộ hồ đồ thế thôi, đợi đến ngày nào đó tớ ngốc nghếch cưới cô ấy về làm vợ thì sẽ bị tính sổ cả nợ mới lẫn nợ cũ.” Tần Tiểu Ngũ không hiểu nổi tại sao Ngô Lạc Nha lại có tình ý với mình, lúc nhỏ cô ấy thường mặc váy trắng rồi chạy qua nhà anh nói muốn làm vợ anh Năm, khiến hai gia đình cười thích chí. Nhìn thế nào thì hai người anh họ tài giỏi của anh cũng đẹp hơn anh, cô ấy không nên cứ bám riết lấy anh một cách thần bí như thế, khiến mọi người trong gia đình đều xem cô ấy là vợ tương lai của anh.
Tần Tiểu Ngũ cũng không phải là người trục lợi, đối với người vợ tương lai được gia đình quyết định này, anh luôn chăm sóc chu đáo, có điều dẫu có dùng kính lúp để soi khắp cơ thể anh từ chân tơ kẽ tóc cũng chẳng tìm được chút gì gọi là tình cảm yêu đương. Anh không phải là người lãng mạn, chưa bao giờ có ham muốn gì đối với tình yêu; vợ chồng, nam nữ đối với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là quan hệ bạn bè, điều khác biệt duy nhất đó là ở trên giường hay dưới giường . Anh lần lữa không đi vào cái bẫy mềm dẻo của Ngô Lạc Nha không phải vì chưa tìm thấy tình yêu chân thực, mà là chơi đùa chưa thỏa. Đối với tính khí lúc nóng lúc lạnh của anh, Ngô Lạc Nha cũng không khó chịu mà giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay, biết anh sớm muộn gì cũng đến lúc phải cập bến của mình.
Tâm tư của phụ nữ thật khó đoán định, trong đầu Tần Hạo lại lóe lên bóng dáng đứng nghiêng trong buổi hoàng hôn hôm ấy. Nửa năm rồi chưa gặp, cũng không hay biết tin tức cô ra sao, ngay cả quán ăn nhà họ Củng thiếu đi những món cô làm coi như mất đi phần nào hương vị.
“Chuyện cậu muốn nghe ngóng thông tin, tớ cũng không đắn đo suy nghĩ mà giúp đỡ, nhưng đàn bà xung quanh cậu còn chưa đủ sao? Giờ lại còn vươn tay cả vào trường tớ?” Người con gái tuyệt sắc mà Tiểu Ngũ nói Tống Thư Ngu cũng chưa từng gặp, tối nay anh lại gặp một người, không biết có phải chính là người đó không. “Tớ cũng không thích chuyện mai mối.”
“Tớ có đểu cáng đến thế không? Chỉ hỏi thăm một chút thôi mà.” Nghe nói cô học trường Đại học Đông Bắc, nhưng anh không thể ngày ngày đứng ở góc cổng trường mà theo dõi được, muốn nhờ Tống Thư Ngu nghe ngóng giúp nhưng không tìm được cớ nào. Lẽ nào lại hỏi thành tích học tập của cô ấy tốt không? Có bao nhiêu người theo đuổi? Ở tòa ký túc xá nào? Nghe ngóng được điều gì và bằng cách nào? Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt, rất muốn biết tin tức về cô, cho dù là một chút cũng có thể thấy thoải mái khi nhớ đến cô.
Nha đầu chết tiệt, mới lớn một chút mà đã quyến rũ như yêu quái. Anh hậm hực, rủa thầm trong bụng.