Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi

Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015

Lượt xem: 1341392

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1392 lượt.

ầu, chị dâu ngây thơ ơi....con trai ngoài biển làm sao có thể có ngọc trai.
Rất nhanh Khương Hạo lấy một cây dao nhỏ tới, Lam Kỳ muốn nhận lấy lại bị Thiệu Tử Vũ giành trước.
"Tôi muốn."
Thiệu Tử Vũ dịu dàng nhìn cô.
"Sợ em cắt trúng tay, tôi đem nó mở ra lại cho em nhìn."
"Ừ"
Động tác của Thiệu Tử Vũ lưu loát đem con trai cạy mở ra, lúc bắt đầu mở con trai là lúc cần nhiều sức nhất, mở ra một nửa về sau liền không cần dùng nhiều lực.
Lam Kỳ nhận lấy dùng sức, con trai mở ra, nhìn bên trong thịt mềm tươi mới, cô mở to hai mắt nhìn xem.
"Không có."
Trên mặt cô hơi thất vọng, loại ngọc trai tự nhiên này làm gì dễ dàng có được như vậy.
"Nhìn kỹ một chút."
"Ha ha”
Khương Hạo cười.
Lam Kỳ trừng mắt liếc anh ta một cái, lấy dao chọc vào thịt con trai, đột nhiên mũi dao giống như là đụng trúng cái gì đó.
Nàng vội vã theo hướng kia cẩn thận cắt thịt con trai ra.
"A"
Chỉ thấy hào quan chói mắt mằu phấn hồng xuất hiện, theo thịt con trai cắt ra, một viên ngọc trai màu hồng xuất hiện trước mặt, lớn chừng một ngón tay cái.
Lần này đến lượt Khương Hạo trố mắt nhìn, không có khả năng.
Lam Kỳ cẩn thận đem ngọc trai lấy ra, dùng ngón tay cào cào, cực kỳ mượt mà, dưới ánh mặt trời mang theo bóng dáng đẹp mông lung, ở trong lòng bàn tray trắng nõn của cô lại cực kỳ chói mắt.
Thật xinh đẹp, cô hả hê quơ quơ ở trước mặt Khương Hạo, cho anh vừa rồi cười ngạo tôi.
"Vận may của bé con không tệ.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.
"Tất nhiên."
Lam Kỳ thật vui vẻ.
"Bé con, viên ngọc trai này rất dễ nhìn phải không, tôi giúp em làm thành một sợ dây chuyền thế nào?"
"Được."
Lam Kỳ gật đầu, cô không thích đeo trang sức, nhưng mà ngọc trai này là cô phát hiện được trong con trai thì lại khác, đây là ngọc trai may mắn của cô.
"Tôi đem nó rửa sạch sẽ."
Lam Kỳ hết sức phấn khởi chạy tới bờ biển.
Chờ cô đi xa, Khương Hạo nhìn Thiệu Tử Vũ.
"Để vào lúc nào?” Khó trách anh lại muốn đi lặn.
"Một tiếng trước."
"Cậu không sợ chị dâu nhìn ra được?” Đây là không hợp lý, dùng đại não nghĩ lại cũng không có khả năng, làm sao có thể làm cho người khác tin tưởng.
"Không sợ."
"Tại sao?" Kinh nghiệm này cậu phải học.
"Tự mình đoán."
". . ."
Thiệu Tử Vũ nhìn bóng dáng ngồi chồm hổm bên bờ biển, trong mắt chứa đựng cưng chiều, từ nhỏ đến lớn, trước mặt cô anh đều cực kỳ thành thật, chưa bao giờ nói láo, loại tin nhiệm này đúng là chống lại khảo nghiệm, bé con làm sao có thể nghi ngờ anh gạt cô.



Thích dáng vẻ của anh


Ở làng du lịch chơi nguyên ngày lúc muốn trở về đã là buổi chiều, Lam Kỳ nghĩ sẽ về nhà lại phát hiện Thiệu Tử Vũ không phải đang chạy xe trở về thành phố.
"Đi đâu vậy?” Cô hỏi.
"Tôi muốn đi quân doanh lấy ít đồ."
"Đi quân doanh, vậy tôi!"
Cô biết chỗ đó không thể tùy tiện đi vào, cô rất tò mò.
Xe dần dần chạy ra khỏi phạm vi khu vực ngoại ô, Lam Kỳ ngồi thẳng thân thể không lên tiếng, chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng ngắm nhìn Thiệu Tử Vũ, trong tay chơi đùa ngọc trai anh cho cô, trong lòng nhớ lại chuyện của Lý Viện, hiện giờ cô ta nhất định rất đau khổ, cô cũng không biết lúc ấy tại sao bản thân lại có thể nói ra như vậy.....Chỉ là cô thật sự không muốn có người mơ ước đến Thiệu ngốc.
Thiệu Tử Vũ giống như không có phát hiện cô đang trầm mặt chỉ là chuyên tâm lái xe.
“Thiệu ngốc, anh thật sự tin là Lý Viện có chuyện nên đi trước sao?”
"Ừ" Thiệu Tử Vũ gật đầu, mục đích anh mang cô đến gặp Lý Viện chính là như thế, Lý Viện là một cô gái rất tốt, anh không muốn chính miệng nói ra những lời kia.
"Thiệu ngốc....."
Lam Kỳ nhìn anh nhấp nhái môi......Cuối cùng cái gì cũng không nói.
Thật ra thì nếu như vừa rồi Thiệu ngốc hỏi cô, cô sẽ rất đau lòng, tuy bề ngoài cô một bộ không sao cả.....Dù sao cô không muốn trong cuộc đời Thiệu ngốc có người nào quan trọng vượt qua cô, tuy loại suy nghĩ này rất ích kỷ.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng nông thôn, Thiệu Tử Vũ xuống xe mua một ít đồ, trên xe Lam Kỳ nhìn bóng lưng anh đến ngẩn người......Thật sự rất thích rất thích bộ dáng thành thật của Thiệu ngốc.
Suy nghĩ đột nhiên bùng phát này làm cho cô hoảng sợ.
“Làm sao vậy bé con?”
Sau khi Thiệu Tử Vũ lên xe liền phát hiện cô đang thất thần.
Lam Kỳ chột dạ không dám nhìn anh. “Không có gì.”
Cô không nghĩ ra làm sao bản thân lại có loại cảm giác này, rất thích Thiệu ngốc....
"Cầm lấy."
Thiệu Tử Vũ đưa cho cô một bao đồ ăn vặt, một hồi có thể anh sẽ có một đoạn thời gian không thể ở cùng cô, sợ cô buồn chán.
Lam Kỳ nhận lấy, lần đầu tiên phát hiện đồ ăn vặt ngon miệng gì đó không có một chút lực hấp dẫn.
Sau một tiếng đồng hồ xe chạy đến quân khu bộ đội, vượt qua vài trạm gác, Thiệu Tử Vũ lái xe về đến nhà, nhà anh là một ngôi nhà nhỏ thuộc khu độc lập.
Lam Kỳ xuống xe quan sát cái chỗ này, sạch sẽ, vắng vẻ, sau đó là nghiêm ngặt, từ cổng vào đến đây cô nhìn thấy không ít binh lính cầm súng đứng ở trạm gác.
"Thủ trưởng"
Tiểu Lý ôm một đống đồ lặt