
Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 1341387
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1387 lượt.
>Thiệu Tử Vũ mở miệng.
Lam Kỳ cười khổ, anh còn đến tìm cô để làm gì, nhưng mà từ từ, nhìn bộ dáng của anh giống như chuyện đêm đó anh cũng không biết.
"Thiệu ngốc, đêm đó anh uống hơi nhiều rượu.” Lam Kỳ cẩn thận nhắc lại.
"Ừ, tôi biết."
"Sau đó. . . có chuyện đặc biệt gì khác hay không?"
"Chuyện đặc biệt."
Giọng điệu Thiệu Tử Vũ tạm ngừng một chút, đột nhiên trong lòng Lam Kỳ thầm cầu nguyện ông trời ngàn vạn lần không cần để anh nhớ rõ.
"Có"
"A" Lam Kỳ kêu nhỏ một tiếng, bàn tay vốn đang ôm Thiệu Tử Vũ chuyển thành xiết cổ, nếu anh nhớ rõ lại dám nói ra, cô liền bóp chết anh ngay.
Thiệu Tử Vũ cúi đầu nhìn cô.
"Đêm đó tôi say để cho em tự mình về nhà, thật xin lỗi.” Từ cửa sổ anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô thì cực kỳ đau lòng, nhưng mà không còn cách nào khác.
Phù.....Lam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, rất tốt, không nhớ rõ, vừa mới vui mừng vài giây cô lại cực kỳ tức giận, anh đối với cô làm chuyện như vậy, anh đều đã quên hết, để cho cô một người nhớ đến phiền muộn muốn chết.
Lam Kỳ độc ác nhéo một cái trên ngực Thiệu Tử Vũ.
"Ưm” Thiệu Tử Vũ lên tiếng.
Giọng điệu mềm mại ẩn nhẫn, Lam Kỳ nghe được cảm thấy không thích hợp, giờ cô mới phát hiện mình vừa nhéo chỗ nào, là quả thù du nho nhỏ gồ lên trước ngực.
Oanh, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, làm sao lại thay đổi chỗ rồi!
"Cái đó, thật xin lỗi."
Nói xong cô lại cảm thấy khó chịu, anh đã xem hết toàn bộ thân thể cô, cũng đã hôn qua, cô mới nhéo anh một cái, làm gì cô phải nói ‘thật xin lỗi’, có bệnh.
"Buông ra."
Cô giãy giụa đứng dậy.
Thiệu Tử Vũ để người cô đứng thẳng.
"Nói đi, tới tìm tôi làm cái gì, sớm nói rõ, tôi bề bộn công việc, không có chuyện gì quan trọng thì xin lỗi không thể theo hầu."
Lam Kỳ giả vờ nghiêm túc xem tài liệu.
Thân thể Thiệu Tử Vũ đến gần sát cô.
"Tôi biết bé con bề bộn nhiều việc, nhưng làm việc xem trọng cách thức, tài liệu cầm ngược rồi."
Lam Kỳ quẫn 囧 một chút, vừa rồi bực dọc trong người, liền lấy đại cái gì đó trên cái bàn lộn xộn đồ đạc, mới có thể dọa người như vậy.
"Hừ, tài liệu này tôi rất quen thuộc, ngược hay xuôi gì với tôi mà nói cũng như nhau.”
Lam Kỳ nói tới nói lui, vẫn là đem tài liệu đổi lại.
"Bé con, dù có bận rộn hơn nữa cũng rút thời gian cùng đi theo giúp tôi mấy ngày."
Lam Kỳ nhìn anh.....Làm gì, bộ dáng nghiêm túc.
"Làm sao có thể không nhớ chứ, ngày đó đồng ý cùng đi giúp tôi tham quan thành phố C vài ngày, đã quên rồi?"
"Ai đồng ý với anh chứ.” Nói đến chuyện này Lam Kỳ càng bốc lửa, rõ ràng là anh đồng ý, làm sao lại kéo cô vào.
"Em không có đồng ý?” Thiệu Tử Vũ nhíu mày một chút, sau đó mới khẽ cười.
"Đêm đó tôi uống say, chẳng lẽ lại nhớ nhầm? Để tôi cẩn thận suy nghĩ lại vì sao lại thế này.” Vì thế để lộ ra vẻ mặt đau khổ nhớ lại.
"Đừng nghĩ, đừng nghĩ, tôi đồng ý, ha ha ha ha, tôi đã đồng ý, tôi quên mất."
Lam Kỳ vừa nghe anh nói muốn nhớ lại chuyện tối đêm đó liền lập tức đầu hàng, miễn cho lúc đó nhớ lại chút chuyện không muốn nhớ.
Thấy cô đồng ý, Thiệu Tử Vũ cười càng thêm mê người.
"Tôi đã nói làm sao mình có thể nhớ lầm, mỗi câu nói của bé con tôi đều nhớ rất rõ ràng."
Lam Kỳ ủ rũ cú đầu, nhớ rõ cái đầu anh, cô khi nào nói qua như vậy, nếu không vì chuyện đêm đó cô mới không đồng ý.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, trong mắt Thiệu Tử Vũ xẹt qua một tia hồ ly gian xảo.
Tôi cõng em cả đời
Bọn họ không thích hợp
"Anh thiếu tiền hỏi anh ấy, tôi nghèo.” Cô buồn bực, bày đặt, một người tiền bạc chất đống như Thiệu ngốc không hỏi, làm gì lại đi hỏi cô, nói xong cô nghi ngờ liếc mắt nhìn Thiệu Tử Vũ một cái, anh không phải là mượn Khương Hạo lấy lại cái thẻ kia chứ?
"Ách" Giọng nói Khương Hạo bị đứt một hơi.
Thiệu Tử Vũ cười, năng lực lý giải của cô gái nhỏ này đôi khi rất đặc biệt.
Còn lại Lý Viện thì không hiểu Khương Hạo muốn nói gì.
Lam Kỳ không biết như thế nào thu dọn tràng cuộc, Thiệu Tử Vũ liền mở miệng.
"Cũng không phải là nhất định không có thời gian ở cùng bà xã, về sau bé con có thể đi theo quân.” Sau khi kết hôn nhất định anh sẽ không bỏ lại cô một mình, bất kể là đi nơi nào anh cũng mang cô đi theo.
"À...." Lúc này Lam Kỳ đã có kinh nghiệm nên không lên tiếng.
"Nếu có thể đi theo quân, chị dâu, chị giúp tôi giới thiệu một lần đi.” Khương Hạo lại bắt lấy cơ hội.
Lam Kỳ vẫn cảm thấy không thích hợp.
"Tôi nói này đồng chí Thiệu, chuyện đêm đó cậu đã đồng ý với tôi, nghĩ muốn đổi ý có phải hay không?” Thấy Lam Kỳ không lên tiếng, Khương Hạo nhìn Thiệu Tử Vũ, người này cũng không nói giúp một câu, đừng nói là đem chuyện đêm đó quên mất rồi, muốn anh nhắc nhở dùm hay không.
"Anh đồng ý với cậu ta cái gì?” Lam Kỳ khó hiểu, cảm giác Khương Hạo như là đang uy hiếp.
"Không có gì, chỉ nói đùa với cậu ta một chút, nói sẽ tìm vợ cho cậu ta, không nghĩ cậu ta lại xem là thật.” Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt mở miệng.
Khương Hạo giương mắt nhìn Thiệu Tử Vũ, đêm đó anh uống say đến muốn chết, anh lại bảo là nói