pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341868

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1868 lượt.

ào đó sẽ bị lay off (thôi việc).
Bản thân cô cũng không phải là con vua cháu chúa gì, nhưng chuyên ngành của cô muốn tìm việc cũng vẫn dễ tìm.
Cô bàn với Vệ Quốc:
- Em có một năm OPT (Optional Practical Training, thực tập), thời gian thực tập có thể làm việc ở Mỹ, đây là cơ hội rất tốt, em không muốn bỏ lỡ… muốn làm một năm trước… kiếm thêm chút tiền…
Vệ Quốc rất hiểu, khuyên cô không nên về nước, cứ ở lại Mỹ.
Cô hỏi:
- Vậy chúng ta sẽ thế nào?
- Cứ đợi anh học xong tiến sĩ rồi nghĩ cách ra nước ngoài đi.
Cô rất đổi vui mừng:
- Anh đồng ý sang Mỹ rồi hả?
- Anh luôn đồng ý, chỉ có điều không có bản lĩnh mà thôi.
Cô muốn nói:
- Anh học xong tiến sĩ là có bản lĩnh rồi.
Nhưng cô không nói, anh đã mang họ “Hứa” rồi thì cô đành mang họ “Mong” thôi.
Mùa đông năm đó, vào một buổi sáng lạnh lẽo, anh gọi điện thoại cho cô. Cô vừa chào hello, anh đã nghẹn ngào nói:
- Bố anh… có thể không qua được.
Cô nhớ đến bác sĩ quan tóc hoa râm, cả đời cô đơn, lòng rất buốn, chủ động đề nghị:
- Có cần em gọi điện cho mẹ em đến thăm bố anh không?
- Được không? Bà có đi không?
- Chắc sẽ đi.
- Bố em sẽ không… có ý kiến chứ?
- Chắc không đâu? Bác sĩ quan cũng sắp… mất rồi.
Cô gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ có thể đến thăm bác sĩ quan được không, mẹ nói phải bàn với bố, kết quả sau khi bàn bạc là cả hai người đều đến thành phố G.
Cô cảm thấy bố cô hơi nhỏ nhen, đến giờ rồi còn phải đi giám sát như vậy, lẽ nào còn sợ bác sĩ quan vực lại được, nảy sinh gì đó với mẹ?
Nhưng mẹ lại có sự lí giải khác:
- Bố con sợ mẹ một mình đi đường không ai chăm nom.
Sau đó cô nghe mẹ nói lúc gặp mặt rất xúc động, bố ở lại nhà của Vệ Quốc không vào bệnh viện, chỉ Vệ Quốc đưa mẹ đi, sau đó anh ra ngoài để mẹ và bác sĩ quan nói chuyện riêng với nhau.
Bệnh tình của bác sĩ quan đã vô phương cứu chữa, không nhận rõ được ai, nhưng vừa nhìn đã nhận ra mẹ ngay, gọi nhỏ:
- Kim Phần, em đến thăm anh? Anh sợ không qua nổi nữa.
Mẹ trách:
- Ai nói anh không khoẻ? Anh nói như vậy em lại dám đến thăm anh sao? Anh còn nói như vậy em sẽ đi liền đấy.
Bác sĩ quan bị trách vẫn vui như một đứa trẻ:
- Anh không nói nữa, anh không nói nữa, em đừng đi.
Các tình tiết khác mẹ không chịu miêu tả kỹ, chỉ nói ngồi bên giường bác sĩ quan nói rất nhiều chuyện, đều là những chuyện để bác sĩ quan vui, trong đó không ít những lời nói dối, chỉ sợ lần đó về bị sét đánh thôi.
Cô đoán mẹ nhất định đã nói mấy câu kiểu như “em cũng rất yêu anh, nhưng vì người trước kẻ sau không thể nhận tình yêu của anh được”. Cô nói:
- Mẹ không nói dối, là lời thật lòng, mẹ thật sự thích bác sĩ quan, chỉ có điều… bố đã giành trước mà thôi.
Mẹ ấp úng phủ nhận, cô cũng không ép mẹ thừa nhận nữa. Thế hệ của mẹ đừng nói là thừa nhận có tình yêu với một người đàn ông khác ngoài chồng mình, mà e là đối với bản thân mình cũng sẽ không bao giờ thừa nhận, thế chẳng phải là quá vô đạo đức, đánh chết cũng không thừa nhận.
Sau khi bác sĩ quan qua đời, Vệ Quốc lại gọi điện thoại qua. Giọng anh nghẹn ngào nức nở trong điện thoại, bên đầu dây này cô cũng rơi lệ an ủi anh.
Cuối cùng anh nói:
- Cảm ơn mẹ đã đến thăm bố anh, ông đi không còn gì hối tiếc nữa.
Sau một hồi thổn thức anh bỗng đột nhiên nói:
- Anh chỉ mong… khi anh đi em cũng có thể đến thăm anh.
Cô hoảng sợ, vội nói:
- Anh… có phải anh bị bệnh gì không?
Anh cũng vội trả lời:
- Không.
- Vậy sao anh lại…
- Là vì bố anh…
Khi anh tốt nghiệp tiến sĩ, viết một resume (sơ yếu lí lịch) cho cô, để cô giúp anh tìm công việc ở Mỹ, hoặc tìm cơ hội học sau tiến sĩ. Cô cũng đưa một bản resume của mình cho anh, để anh giúp tìm việc ở Trung Quốc.
Cô cầm resume của Vệ Quốc, thay anh gửi đi khắp nơi, thấy trên mạng có bất kỳ nơi nào tìm người liền gửi ngay hồ sơ xin việc của anh đến, nhưng mãi vẫn không tìm được công việc nào.
Anh cũng thay cô gửi bản resume của cô khắp nơi ở Trung Quốc, nhưng cũng không giúp cô tìm được công việc nào vừa ý.
Anh an ủi cô:
- Chỉ cần hai người yêu nhau sâu đậm thì thời gian và khoảng cách cũng sẽ chẳng là gì.
Cô cười buồn bã:
- Đã đến cái tuổi này rồi còn được mấy bữa nữa.
Anh khuyên cô:
- Em tìm ai đó kết hôn đi, một mình nuôi con vất cả lắm.
Cô cũng khuyên anh:
- Anh cũng tìm ai đó lấy đi, một mình sống vất vả lắm.
Anh nói:
- Anh có tình yêu của em là đủ rồi.
Cô cũng nói:
- Em có tình yêu của anh, lại còn cả đứa con nữa, thế là đủ rồi.
Trong thế giới biến ảo vô lường này, nếu phải thừa nhận sẽ còn điều gì đó không thay đổi thì đó chính là tình yêu của Vệ Quốc, cô tin thật đúng như lời anh nói, mãi mãi sẽ không thay lòng, cho nên khi cô phát hiện đã lâu rồi anh không viết thư cho cô thì đầu tiên cô nghĩ anh đã ốm.
Cô gửi đi rất nhiều thư hỏi thăm, nhưng anh đều không hồi âm. Cô lại gọi điện cho anh, cũng không tìm thấy anh, chỉ nghe thấy tiếng điện thoại tự động trả lời, nói số điện thoại đã bị hủy.
Sinh nhật năm đó cô không nhận được thiếp chúc mừng của anh,