
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341648
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1648 lượt.
- Anh ấy không nói như vậy, là con nghĩ.
Cô nhẹ nhõm hơn một chút:
- Sao con lại có thể nghĩ như vậy? Nếu con không… make love (ân ái) với nó, nó sẽ đi tìm đứa con gái khác để make love, vậy chứng tỏ nó… không yêu con thật lòng.
- Tại sao?
- Bởi vì… bởi vì nếu nó yêu con thật lòng, nó sẽ chỉ mong… make love với một mình con, mà tuyệt đối không muốn đứa khác.
- Mẹ, mẹ không hiểu về men (đàn ông), anh ta yêu con, cho nên muốn make love với con, nếu con không đồng ý make love với anh ta. Nếu mẹ không đồng ý make love với người ta thì chứng tỏ mẹ không yêu người ta, người ta sao lại không make love với người khác chứ? Nếu Victor không thích make love với con thì con cũng sẽ make love với chàng trai khác.
Cô ngây người, cô thật sự không biết làm thế nào mới có thể khuyên con bé, chỉ ấp a ấp úng nói:
- Tiểu Kim, đừng… đừng như vậy, như vậy thì… không hay.
- Tại sao không hay?
- Tình yêu… tình yêu phải nên là duy nhất, con yêu một người, con chỉ nên make love với người đó, không nên với người khác.
- Thì con như thế nhưng mẹ bảo con đừng make love với Victor.
- Không phải mẹ bảo con vĩnh viễn không làm chuyện đó với nó, mẹ chỉ nói con còn nhỏ…
- Con không còn nhỏ, con mười tám tuổi rồi, con đã đi học đại học, con đã đến tuổi kết hôn theo legal (pháp luật).
Chân cô như sắp khuỵu xuống:
- Các con… muốn kết hôn?
Tiểu Kim cười rất tươi:
- Đâu có, cả đời con cũng không kết hôn, kết hôn quá phiền phức, kết hôn rồi thì không thể date với người khác, nếu không thích anh ta nữa lại phải làm thủ tục li hôn, quá phiền phức.
Cô đành phải bó tay, đành phải nói lại tầm quan trọng của safe *** (tình dục an toàn) một lần nữa.
Tiểu Kim cười khúc khích nói:
- Mẹ, mẹ giảng cho con về safe ***, vậy mẹ có làm được không?
- Mẹ?
- Mẹ với bố đấy, hai người đã dùng condom (bao cao su) chưa?
Cô xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói:
- Bố mẹ… bố mẹ.
- Mẹ, mẹ phải chú ý, nhất định phải dùng condom, mẹ với bố lâu như vậy không ở cùng nhau, ai biết bố mẹ đã làm những việc gì? Mẹ đừng để bị mắc STD (bệnh hoa liễu). Nhưng nếu bố mẹ vẫn muốn có con thì lại khác. Bố mẹ muốn có con không? Con rất muốn có một cậu em trai, bạn học con Joan có thêm một cô em gái rồi, mẹ nó sau khi sang Mỹ mới sinh, đáng yêu lắm! Nhưng con muốn có em trai, con có thể giúp mẹ trông em.
Cô dạy con, không ngờ lại bị con bé giáo huấn ngược trở lại, vô cùng xấu hổ vội vàng rút lui.
Nhưng dần dần cô cũng thoải mái hơn, không còn phải bận tâm lo lắng nhiều như thế, một là biết có lo lắng nữa thì cũng vô ích, hai là biết con gái đã trưởng thành hơn, thông minh hơn nhiều so với những gì cô nghĩ, rất có thể con gái đã có quan hệ với Victor, theo quan niệm thâm căn cố đế về trinh tiết của Trung Quốc mà cô biết thì lo lắng nhất là lần đầu tiên, ngăn chặn được thì cố gắng ngăn chặn, phòng bị được thì cố gắng phòng bị, nếu đã có lần đầu tiên thì sẽ có nhiều lần nữa, chẳng có gì khác biệt, phòng bị cũng chẳng còn tác dụng nữa, chỉ cần đừng để có con, không mắc bệnh hoa liễu là được.
Có lẽ nhờ sự nuôi dưỡng của tình yêu mà con gái hình như càng lớn càng xinh đẹp, cũng rất thích cuộc sống đại học, cảm thấy tự do hơn nhiều so với cuộc sống trung học, sáng không cần dậy sớm, tối có thể đi ngủ muộn, lại có xe riêng, muốn đi đâu thì đi, như chú chim được gắn thêm đôi cánh, tự do bay lượn trên không trung.
Chỉ Thanh cuối tuần lại về, tối thứ Sáu lái xe về, sáng thứ Hai mới dậy sớm lái xe đi làm. Cô cũng không còn ngại ngùng nữa, hai người công khai ở cùng phòng ngủ.
Con gái rất vui vẻ, cứ kéo hai người ngồi cùng một ghế, rồi chạy ra phía sau ghế, mỗi tay ôm lấy cổ một người, rồi hít lên mặt bố mấy cái, lại hít hà lên mặt mẹ mấy cái, sau đó vỗ vỗ đầu hai người nói:
- Bố mẹ chơi ngoan nhé! Không nghịch ngợm, không cãi nhau, lát con sẽ xuống chơi với bố mẹ.
Sau đó chạy lên gác làm việc của mình:
Chỉ Thanh nói:
- Giống y hệt mẹ lúc nhỏ.
Cô nhớ lại chuyện của mình hồi nhỏ, bất giác mỉm cười.
Chỉ Thanh hỏi:
- Sao em không đón bố mẹ sang Mỹ?
- Họ qua rồi, mỗi lần ở nửa năm rồi về.
- Sao không làm thủ tục nhập cư cho họ?
- Họ không chịu, ngôn ngữ bất đồng.
Cô biết bố mẹ Chỉ Thanh đều đã qua đời, cô nhớ lại bác sĩ quan cũng đã qua đời, bất giác than thở:
- Đấy con người già nhanh thật, nhớ lại lần em với mẹ về thăm bố, hai người ngồi bên giường trong phòng trọ, em giống như Tiểu Kim, ôm họ từ phía sau lưng, cứ như chuyện của ngày hôm qua vậy. Sao mới chốc đó đã đến lượt mình, Tiểu Kim đứng ôm phía sau.
- Trước kia cứ cảm thấy bố mẹ rất thiệt thòi, già như vậy rồi mới được đoàn tụ, giờ nghĩ lại cũng không thấy thiệt thòi, đoàn tụ đã được mấy chục năm rồi, tính tổng thời gian sống cùng nhau cũng nhiều đấy chứ!
Chỉ Thanh không nói ra thì cô cũng chưa nghĩ đến điểm này
Anh lại nói:
- Bé yêu, chúng ta cũng còn mấy chục năm nữa có thể sống cùng nhau thôi, giống như bố mẹ vậy.
Lời anh như có tác dụng thôi miên, cô nghe mà cứ mơ mơ màng màng, ngây ngô hỏi anh:
- Anh không về c