Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341846

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1846 lượt.

đuối không?
- Mẹ em chưa bao giờ nhốt em trong nhà cả.
- Bố anh nghe lời mẹ em, bà nói nhốt vào như vậy không ổn, nên bố anh không nhốt anh nữa.
Mặc dù Sầm Kim giúp Vệ Quốc mở cửa nhiều lần nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô vào trong nhà cậu, phòng ốc hơi bừa bộn, cô đứng ở chỗ cửa ra vào đợi, cậu thò tay vào trong một cái lọ rồi rút ra, trên ngón tay dính chút mỡ lợn:
- Nào, để anh bôi vào chỗ sưng của em, lát sẽ tan hết.
Vừa được bôi mỡ lợn xong, cô vội vàng hỏi:
- Đã tan chưa?
- Đâu có nhanh như vậy?
- Sao vẫn chưa tan? Mẹ em sắp về rồi, em sợ mẹ em sẽ phát hiện ra rồi mắng em, mẹ bảo em không được đến khu lớp học.
- Đừng sợ, em rủ chỗ tóc mái phía trước mặt xuống, mẹ sẽ không nhìn thấy cái u này đâu.
- Nhưng lúc rửa mặt cho em, mẹ sẽ vén chỗ tóc đó lên.
Vệ Quốc nói một cách ngưỡng mộ:
- Em lớn như vậy rồi mà mẹ vẫn rửa mặt cho à? Từ nhỏ anh đã tự mình rửa mặt. Đừng lo, nhỡ mẹ em nhìn thấy cái u trên đầu thì em không thừa nhận đã đến chỗ khu lớp học là được.
- Không được, không đến khu lớp học thì đâu có thể bị va đầu vào cái bảng tin xi măng đó.
- Em nói là va vào cửa nhà, em không nhìn thấy cái rãnh trước cửa nên chân giẫm hụt và ngã xuống, đầu va vào thềm nhà xi măng.
- Anh nói phét giỏi thế!
- Nếu anh không nói phét thì đã bị bố anh đánh chết lâu rồi!
- Tại sao bố anh lại thích đánh anh như vậy?
- Bởi vì anh đã hại chết mẹ anh.
Cô ngạc nhiên:
- Anh đã hại chết mẹ anh?
- Không phải cố ý, lúc mẹ sinh anh vì khó sinh nên bác sĩ chỉ cứu được anh, không cứu được mẹ anh.
- Không phải cố ý thì không phải là lỗi của anh.
Vệ Quốc nói với vẻ rất miễn cưỡng:
- Bố anh nghĩ là lỗi của anh, anh biết làm thế nào?






Sợ bị mẹ phát hiện ra cái u lớn trên đầu nên Sầm Kim cố tình dùng chỗ tóc mái che đi, đến lúc rửa mặt buổi tối, cô vẫn để mẹ đổ hộ nước nóng trong phích, pha với nước lạnh xong, cô liền giằng lấy cái khăn mặt nói để tự mình rửa.
Nếu như bình thường mẹ chắc chắn sẽ nghi ngờ và tra hỏi, nhưng dạo này, mẹ cứ như người mất hồn, chẳng để ý cái gì, cho nên cũng không chú ý đến hành động lén lút của cô.
Sau đó mấy lần cô cũng định hỏi mẹ rốt cuộc bố có phải là kẻ lưu manh hay không, nhưng khi thấy thần sắc của mẹ thì cô lại không dám hỏi nữa. Mà nhìn thấy thần sắc của bố thì cô lại nghĩ không cần phải hỏi nữa, chắc chắn bố đã làm chuyện gì đó không hay bởi bố luôn như người có lỗi, lo lắng, rụt rè nhìn mẹ.
Có lần, đến bữa cơm, bố vào nhà ăn của trường lấy cơm về, bày lên bàn ăn một bữa thịnh soạn cho ba người, nhưng mẹ lại nằm trên giường, không chịu dậy ăn, bố sai cô:
- Kim Kim, gọi mẹ con dậy ăn đi, đừng để đói.
- Lúc đó đã có con gái gì đâu?
- Sao lại chưa có? Chẳng phải sau khi có con rồi anh mới lấy tôi đó sao?
- Anh cũng không biết đó có phải là con anh không.
Cô nghe thấy từ “con” liền vội vàng hỏi:
- Có phải bố mẹ đang nói về con không?
Mẹ bực bội nói:
- Không phải. Người lớn đang nói chuyện, đừng có xen vào.
Bố nói vẻ rất cầu khẩn:
- Kim Phần, chúng ta đừng nói chuyện này trước mặt con.
- Nó sớm muộn cũng sẽ biết, chúng ta không nói chẳng nhẽ người khác lạ không nói cho nó biết? Hơn nữa chúng ta ly hôn thì nó cũng sẽ biết.
- Kim Phần, anh xin em, đừng ly hôn, anh không thể sống thiếu em.
Bố nói mà nước mắt trào ra.
Mẹ đau đớn nói:
- Không ly hôn có được không? Không ly hôn thì sẽ xử anh tội hai vợ, tống anh đi tù.
- Anh thà ngồi tù chứ không chịu ly hôn.

- Anh chấp nhận ngồi tù, nhưng tôi không muốn ngồi tù, nếu chúng ta cùng ngồi tù thì con gái tôi sẽ thế nào?
Bố đau khổ khóc không thành tiếng:
- Trời ơi, sao lại vô lý như thế!
Mẹ át đi:
- Anh đừng ở đây mà nói những lời như thế! Việc này có liên quan gì đến Đảng? Ai bảo anh đã lấy vợ rồi còn lấy thêm vợ nữa? Đây là xã hội Trung Quốc mới, thực hiện chế độ một vợ một chồng.
- Nhưng anh chưa hề kết hôn với cô ta! Bọn anh chưa đăng ký sao có thể coi là kết hôn được chứ?
- Hai người có người làm mối, kiệu hoa rước về nhà, lễ bái thiên địa, động phòng hoa chúc, tại sao không tính là đã kết hôn?
- Nhưng do anh bị ép buộc! Anh không yêu cô ta, chỉ vì để được đi học nên mới đồng ý bái thiên địa với cô ta.
- Nếu anh không yêu cô ta thật lòng sao còn vào động phòng với cô ta? Chắc không đến mức đám cưới vừa kết thúc, anh bỏ đi học luôn chứ?
- Nếu anh không vào động phòng, người nhà sẽ không cho anh đi học.
- Thế anh muốn thế nào? Lúc đi học thì nghe lời gia đình, kết hôn với người ta, học xong rồi thì không cần người ta nữa? Em là phụ nữ cũng không thể đồng tình với cách làm này của anh.
Bố run rẩy nói:
- Kim Phần, em định dồn anh vào chỗ chết hả!
- Em dồn anh vào chỗ chết? Là anh dồn em vào chỗ chết mới đúng! Em vứt bỏ tất cả, đến bố mẹ cũng không màng, chỉ vì để được sống cùng anh, em mò đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, ở gian căn phòng tồi tàn này, sống cuộc sống nghèo khổ như vậy là vì cái gì? Đều là vì tình yêu của chún


XtGem Forum catalog