Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341766

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1766 lượt.

đèn trong cái khe bàn đó ra!
Sau khi bác sĩ quan đi rồi, mẹ đóng cửa lại, cô chui từ trong chăn ra hỏi:
- Bác ấy về rồi ạ?
Mẹ giật mình nói:
- Con vẫn chưa ngủ sao?
- Con còn chưa rửa chân.
Mẹ đổ nước vào chậu, gọi cô ra rửa mặt mũi tay chân, cô hỏi:
- Mẹ ơi, chẳng phải mẹ nói là không được móc đất đèn trong khe bàn ra mà? Sao hôm nay mẹ lại móc ra?
Dường như mẹ đang nghĩ gì đó, bị cô cắt đứt dòng suy nghĩ, ngây ra một lát rồi mới đáp:
- Mẹ đã móc sao? Mẹ không để ý.
Sau khi bố chuyển đi, thỉnh thoảng nhân lúc mẹ không có nhà, bố chạy đến thăm cô, lần nào cũng vội vội vàng vàng, nói chưa được dăm ba câu lại chạy vội đi, nói rằng đang lao động, tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ lén chạy đến thăm cô, giờ phải đi, nếu không sẽ bị người giám sát phát hiện ra thì rất phiền phức.
Bố bảo cô đừng nói với mẹ là bố đến thăm, cô cố giấu không nói với mẹ, sợ mẹ giận sẽ mắng bố.
Vào thời gian đó, cô rất cô đơn, lũ trẻ không chơi với cô, bố cũng không ở cùng cô, mặc dù mẹ vẫn ở với cô nhưng lúc nào cũng bồn chồn, trầm lặng ít nói.
Những ngày tháng như vậy qua đi, kỳ nghỉ hè đã đến, mẹ nói với cô:
- Đến thứ Năm tới mẹ phải đi học tập trung hai tuần, một tuần mới được về một lần, mẹ muốn con đến nhà bà Hoàng ở để bà chăm sóc con.
Cô vẫn nhớ bà Hoàng, là bà bảo mẫu của cô lúc nhỏ, ở ngay bên cạnh trường học. Sau khi mẹ sinh cô, công việc rất bận, bà ngoại lại không thể đến chăm cô, trường học cũng không có nhà trẻ, mẹ phải tìm cho cô một bảo mẫu, là bà của một học sinh do mẹ dạy.
Nhưng bà Hoàng phải chăm sóc các cháu của bà, mặc dù chúng không còn bé bỏng phải chăm bẵm bú mớm nhưng cũng không thể không có người lớn quản, vì vậy bà Hoàng không thể đến nhà cô làm bảo mẫu mà mỗi sáng mẹ đưa cô đến nhà bà Hoàng, chiều hết giờ làm việc lại đón cô về.
Bà Hoàng chăm sóc cô rất tốt, mẹ rất quý bà, ngoài tiền công ra còn thường xuyên biếu bà thêm một chút tiền và quà cáp. Sau này cô lớn rồi, không cần bảo mẫu trông nữa, mẹ vẫn thỉnh thoảng biếu quà. Có lúc bố mẹ đều phải đưa học sinh về nông thôn lao động thì cũng để cô ở nhà bà Hoàng.
Nhưng đã rất lâu rồi cô không đến chỗ bà Hoàng, cảm thấy hơi là lạ, muốn ra điều kiện với mẹ:
- Con cứ ở nhà mình không được sao?
- Con nhỏ như vậy, sao có thể ở nhà một mình được, ở nhà một tuần một mình?
Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải đến nhà bà Hoàng.
Ở nhà bà Hoàng không có ai chơi, cô đành phải chơi với cái rổ kim chỉ của bà Hoàng, đó là cái rổ đan bằng mây to tầm cái chậu rửa mặt, bên trong để mấy thứ lặt vặt như kim chỉ, cúc kẹp, nếu may mắn thì còn có thể tìm thấy một hai hào. Nếu tích góp lại được năm hào thì có thể ra cửa hàng mua dăm cái kẹo bạc hà.
Bà Hoàng đã già hơn so với mấy năm trước, cũng không còn được minh mẫn, nhanh nhẹn như trước nữa, phần lớn thời gian là nằm ngủ gà ngủ gật trên cái ghế tựa. Nấu cơm cũng chẳng ra làm sao, bữa thì cháo với rau muối, bữa thì chút cơm trắng trộn với mỡ, chút muối và chút tương, rang cho nóng lên là thành cơm, thành thức ăn.
Hàng ngày ăn trưa xong, bà Hoàng đều ấn cô lên giường đi ngủ, cô rất sợ phải nằm cạnh bà Hoàng, cứ nghĩ lát sau tỉnh lại có thể bà đã chết rồi, bởi vì bà thường nói mình “tướng sắp chết rồi, sống không được bao lâu nữa”.
Cô hỏi bà Hoàng:
- Tướng sắp chết là thế nào?
Bà Hoàng cũng không kiêng kỵ gì, chỉ vào mặt mình nói:
- Mặt như bà Hoàng cháu đây chính là tướng sắp chết rồi.
Cô nhìn kĩ mặt bà, có rất nhiều nếp nhăn, mí mắt sưng húp, răng mất gần hết, tóc sắp rụng sạch. Cô vui mừng nghĩ:
- Cũng may, bố mẹ mình đều không có tướng sắp chết.
Dáng bà Hoàng ngủ còn đáng sợ hơn lúc bà thức, cô sợ đến nỗi cứ tụt xuống chỗ chân bà để ngủ, cảm thấy như vậy có thể cách xa thần chết hơn một chút. Nhưng cô vẫn không tài nào chợp mắt nổi, cứ nhìn chằm chằm vào chân bà, thấy chân bà rất kỳ quái, nó nhọn nhọn từ ngón chân đến lòng bàn chân, gót chân có rất nhiều vết nứt khô nẻ, tiếc là không thể nhổ chút nước bọt bôi cho bà.
Cuối cùng cũng đến ngày mẹ kết thúc khóa học tập trung, nghĩ đến việc tối nay mẹ sẽ đến đón cô về, cô rất phấn khởi, ăn cũng thấy ngon hơn, ngủ cũng thấy say hơn.
Có thể do hai tuần qua cô chưa được ngủ ngon hôm nào, nên trưa hôm đó, cô ngủ rất dài, lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã sắp xuống núi. Bà Hoàng không nằm trên giường, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện ồn ào, chạy đến bên cửa sổ nhìn ra, bên ngoài có một đám đông đang lớn tiếng bàn luận điều gì đó.
Một phụ nữ trung niên nói:
- Xem ra anh ta không muốn sống nữa thật, hố nước sâu như vậy còn buộc bên mình một tảng đá lớn, thế chẳng chìm xuống đến tận đáy sao?
Một người đàn ông nói:
- Đàn ông chúng tôi là như vậy, muốn chết thì phải chết thật, không như đàn bà các người, nhảy sông treo cổ đều chỉ để dọa người khác, tìm mấy cái vũng nước sâu ba thước để nhảy, con khóc ba đêm ba ngày bên hồ, sợ không có ai nghe thấy sẽ không có người kéo lên.
Bên ngoài, đàn ông đàn bà chia thành hai phe, anh công kích tôi, tôi công kích anh.
Nhưng không biết tại s