The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341795

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1795 lượt.

môn học chọn ra, các giải thưởng xuất sắc được các đơn vị tài trợ lựa chọn, những người chiến thắng trong các cuộc thi đấu, những tình nguyện viên có đóng góp nhiều nhất cho cộng động v.v… Không biết có bao nhiêu giải thưởng, mỗi giải thưởng đều được trao công khai trong buổi lễ.
Sầm Kim nghe thấy cái tên “Lewis Lu” không ngớt được xướng lên, nhìn thấy tiểu tử nhà họ Lư vác cái đầu bẹt liên tục chạy lên sân khấu nhận giải, còn tên Tiểu Kim thì chẳng được mấy lần, trong lòng cô hụt hẫng vô hạn.
Sau khi buổi trao giải thưởng kết thúc, hai đứa trẻ đều chạy đến trước mặt mẹ mình, Lewis nhét cả đống giải thưởng lớn vào tay mẹ, rồi chạy đi chơi cùng một nhóm trẻ, còn trong tay Tiểu Kim chỉ có một hai tờ giấy khen, bạn con bé quen không nhiều, chỗ chơi cũng không biết, chi bằng dính với mẹ thì vẫn hơn.
Nơi cô ở cách điểm đỗ xe buýt trường hơi xa, nên sáng nào cô cũng phải đưa con gái đến điểm đỗ xe buýt, còn đối với đôi vợ chồng người Mỹ thì điểm đỗ xe buýt lại rất gần, ngay trước nhà họ, nhưng sáng nào họ cũng đưa con ra tận nơi, việc hai vợ chồng cùng đưa con đến điểm đỗ xe khiến cô rất ngưỡng mộ.
Lúc đợi xe, cô thường nói chuyện với đôi vợ chồng đó, có lúc không nén nổi tò mò cũng hỏi xem hai đứa trẻ song sinh nhà họ có vào học những lớp kiểu như gifted class không.

Đôi vợ chồng rất kinh ngạc hỏi lại:
- Why would they want to get into gifted class? They prefer to work at their own pace. (Tại sao chúng phải đến các lớp học tài năng? Chúng thích học theo đúng lực học của mình.).
Cô hận là sao tất cả phụ huynh đều không có quan điểm đó, nếu thế thì cô không còn phải chịu áp lực đó nữa. Nhưng nhà họ Lư rất quan tâm đến việc có vào lớp gifted class hay không, không chỉ họ quan tâm con mình có vào được gifted class hay không, mà còn để ý đến việc Tiểu Kim nhà cô có vào được lớp gifted class hay không, việc này suốt ngày văng vẳng bên tai cô, khiến cô cũng thấy rất ức chế.
Cô không có cách nào để giống như người Mỹ, thấy con cái học theo đúng pace (tốc độ) của chúng thì vui mừng, trong huyết quản của cô là dòng máu của người Trung Quốc, đã là người Trung Quốc thì không thể không học theo pace (tốc đô của người khác.
Trước tiên cô bắt đầu với lớp ESL (English as a Second Language – lớp học tiếng Anh cho người nước ngoài). Lớp ESL ở trường con gái cô không phải là giờ bổ túc tiếng Anh ngoài giờ cho học sinh, mà trong thời gian lên lớp, bạn phải hy sinh môn học nào đó để học lớp ESL. Học kỳ đầu tiên sau khi con gái sang Mỹ, khi những bạn khác đang học tiếng Tây Ban Nha thì con gái cô phải vào lớp ESL. Sau khi biết, cô cũng có chút ý kiến, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bởi vì con gái vừa mới chân ướt chân ráo sang Mỹ, không tăng cường vốn tiếng Anh thì không được, tiếng Tây Ban Nha không học được thì đành chịu, không thể cùng lúc lại được cả đôi đường.






Thực ra trước khi nhà họ Lư chuyển đi, thành tích của Tiểu Kim đã đuổi kịp con trai của họ.
Về môn Toán, tiểu tử nhà họ Lư vẫn khá hơn một chút, cậu ta ở lớp accelarate class (lớp tăng cường), Tiểu Kim ở lớp advanced class (lớp vừa), cao hơn một cấp so với lớp bình thường, thấp hơn một chút so với lớp accelerate class. Nhưng Tiểu Kim lại mạnh hơn Lewis ở lớp Viết, là thành viên của Writing Club (Câu lạc bộ viết), còn Lewis thì không.
Writing Club là tổ chức mang tính toàn trường, chỉ nhận những học sinh có năng khiếu nhất trong lĩnh vực viết lách, trong câu lạc bộ chỉ có mình Tiểu Kim là học sinh nước ngoài, những bạn khác đều là con cái của những gia đình sinh ra và lớn lên ở Mỹ.
Sầm Kim rất tự hào vì đều đó, cảm thấy con gái mình sang Mỹ chưa được mấy năm mà khả năng viết tiếng Anh đã đạt trình độ để vào Writing Club thật sự không hề đơn giản. Việc viết lách không phải chỉ học thuộc lòng một cách cứng nhắc là có thể viết được, cũng không phải khổ luyện là có thể viết được, ít nhất phải có tám mươi phần trăm là tài năng, hai mươi phần trăm là nhờ sự tích lũy.
Nhưng mẹ Lewis lại coi đó là một việc không hay, còn cảnh báo cô:
Không chỉ có như vậy, mẹ Lewis cũng rất lo lắng cho tình trạng hôn nhân của Sầm Kim:
- Này! Con cái không có bố sau này sẽ có khiếm khuyết trong tính cách đấy.
Sầm Kim định nói đùa để đối phó với vấn đề này:
- Ai nói Petal không có bố? Không có bố thì đâu thể có con?
- Ồ! Không phải là tôi nói không có bố đẻ, ý tôi nói là một gia đình không có đàn ông thì tính cách của con cái chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, sẽ khá nhu mình, thiếu vẻ nam tính…

- Con gái cần nam tính làm gì?
- Sao lại không cần nam tính? Con gái không nam tính một chút thì khi ra ngoài xã hội thì sao đấu được với người ta? Chỉ có gia đình có đầy đủ bố mẹ thì con cái mới có thể phát triển toàn diện.
Sầm Kim nghiến răng nói đùa:
- Vậy chị nói xem phải làm thế nào? Lẽ nào tôi có thể trở về quá khứ thay đổi việc ly hôn ư?
- Ly hôn không hẳn là không thể khắc phục, không phải còn có thể tái hôn sao?
- Chúng tôi không thể quay lại với nhau được.
- Bố nó không ch