
Tác giả: Thiên Tầm Thiên Tầm
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1342171
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2171 lượt.
g Mặc Trì là người vốn rất ghét bị gọi là “sư huynh”, thường khinh khỉnh nói: “Đừng cố kéo tôi vào quan hệ với cái trường này! Vào trường này là một sự sỉ nhục lớn với cả đời tôi”. Đương nhiên riêng với Lâm Nhiên, Mặc Trì lại có một cách nhìn khác: “Cậu cũng không tồi, cũng biết đấu tranh cho người Trung Quốc chúng ta.” Sau đó Lâm Nhiên mới biết, người này chỉ học ở học viện âm nhạc chưa đầy một năm đã nghỉ, nguyên nhân thì Lâm Nhiên chưa được biết nhưng vì hai người nói chuyện rất hợp ý nên đã nhanh chóng trở thành bạn chi giao. Đề tài mỗi cuộc nói chuyện của họ xoay quanh đủ thứ trên trời dưới biển, từ chuyện phụ nữ Pháp ngực to đến chuyện phụ nữ Ý chân dài… họ bàn tán không chút kiêng kỵ, nhưng tuyệt nhiên không nói gì về âm nhạc. Có lúc nào đó Lâm Nhiên vô tình nhắc tới, Cảnh Mặc Trì đã ngay lập tức chuyển sang đề tài khác, không nửa lời bàn thêm.
Cho dù như vậy, Cảnh Mặc Trì vẫn giữ trong lòng ơn tri ngộ với Lâm Nhiên. Được Mặc Trì tiến cử nên sau khi tốt nghiệp, Lâm Nhiên đã ký được hợp đồng với công ty băng đĩa nhạc xuyên quốc gia rất có tiếng. Công ty này nổi tiếng về lĩnh vực sản xuất các ấn phẩm nhạc cổ điển, Cảnh Mặc Trì là ngôi sao lớn của họ, những đĩa nhạc của anh được họ phát hành có doanh số bán ra với con số rất lớn cả ở châu Âu và châu Mỹ. Mấy năm không gặp, Cảnh Mặc Trì giờ đã kết thúc cuộc sống độc thân, Diệp Sa vợ anh cũng từng là học viên ở Học viện âm nhạc Pari, có tiếng là “mỹ nhân băng” bởi sự kiêu sa đến lạnh lùng của cô. Cô học khoa sáng tác, phần lớn những bản nhạc anh chơi đều do cô viết. Hai vợ chồng Cảnh Mặc Trì cũng có thể xem như duyên cầm sắt. Chuyện này khiến Lâm Nhiên cảm thấy khá bất ngờ, vì trước khi cưới, Cảnh Mặc Trì dù thế nào cũng không ưng Diệp Sa, anh nói chỉ coi cô như em gái. Bố mẹ hai nhà vốn có quan hệ tốt. Bà Thẩm Sơ Liên, mẹ của Cản Mặc Trì lúc còn trẻ vốn là một nghệ sĩ piano tài ba. Diệp Sa từ nhỏ đã là học sinh của bà, thế nên Cảnh Mặc Trì và Diệp Sa giống như đôi bạn thanh mai trúc mã. Nhưng anh lúc nào cũng né tránh cô, thậm chí có lần hẹn gặp Lâm Nhiên mà chỉ cần biết có Diệp Sa đi cùng, chắc chắn anh sẽ để Lâm Nhiên leo cây. Hai người giống như đang chơi trò trốn tìm, còn Lâm Nhiên bị kẹp ở giữa, nhiều khi anh cảm thấy rất khó xử. Anh chưa từng nghĩ rằng Cảnh Mặc Trì sau nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn chọn Diệp Sa. Lâm Nhiên không nhịn được cười, trêu anh: “Thế nào, tôi nói không sai mà, anh với Diệp Sa là có duyên vợ chồng.”
Vừa nghe thấy Lâm Nhiên nhắc tới Diệp Sa, Cảnh Mặc Trì đã thộn mặt xuống, bực bội: “Tôi không có gì để nói với cô ấy.”
Nói rồi lại nhấc đùi châm thuốc hút, con mắt hờ hững lướt trên mặt sông, “Anh cũng biết đấy, tuy rằng từ nhỏ đã ở bên nhau, cô ây là học trò của mẹ tôi, nhưng tôi vẫn chỉ coi cô ấy như em gái”.
“Bạn thanh mai trúc mã không tốt sao? Biết hết tính cách của nhau rồi, lựa chọn của anh không sai đâu…”
“Anh không cảm thấy rất nhạt nhẽo sao? Tình yêu là thứ lãng mạn nhất, cũng là lãnh địa đòi hỏi sự mới mẻ nhất. Từ nhỏ đã quen nhau rồi, đôi bên hiểu rõ nhau rồi, tương lai còn phải sống cả đời với nhau nữa thì còn lấy đâu ra mới mẻ với cả lãng mạn? Anh không thấy điều đó rất khủng khiếp sao?” Cảnh Mặc Trì nói, lộ rõ vẻ mặt chán ngán.
“Vậy anh cưới cô ấy làm gì?” Lâm Nhiên lập tức hỏi vặn lại.”
“Một lời khó nói lắm!” Cảnh Mặc Trì xua tay lia lịa, ý như không muốn nói thêm về việc này, còn về chuyện Lâm Nhiên mời anh về nước cùng biểu diễn, dĩ nhiên anh vui vẻ nhận lời. Hơn ai hết, bản thân anh cũng muốn trở về cố hương thăm lại quê nhà sau nhiều năm không về. Cảnh Mặc Trì vốn là người Thượng Hải.
“Đúng rồi, nhà cậu ở đâu nhỉ?” Cảnh Mặc Trì đột nhiên hỏi Lâm Nhiên.
“Ly Thành, một thành phố nhỏ, rất có tiếng ở Giang Nam.”
“Có nghe qua, cách Thượng Hải không xa lắm.”
***
Ly Thành mười ba năm trước không lớn như bây giờ. Từ xưa đây chính là nơi tụ hội của các dòng lái buôn lớn, đặc biệt sau khi cải cách mở cửa, phần lớn những Hoa kiều sống ở nước ngoài khi về đều quyết định đầu tư phát triển cơ nghiệp ở đây. Kinh tế phát triển nhanh chóng đã khiến Ly Thành được ví như một “Hồng Kông” của Giang Nam.
Thành phố tập trung nhiều Hoa kiều giàu có nên cuộc sống nơi đây mang dáng dấp phương Tây. Những gia đình có thế lực và danh vọng trong thành phố cũng thi nhau phô trương cách tân, chỉ sợ mình không giống Tây, không được tây như nhà khác.
Mẹ của Thư Mạn, bà Tần Hương Lan cũng nằm trong số đó. Bố cô – Thư Bá Tiêu lúc đó là hiệu trưởng của Đại học Sư phạm Ly Thành. Mẹ cô đường đường là phu nhân của ông hiệu trưởng, thấy bản thân mình Tây hóa cũng không có gì là lạ, còn nghĩ ngay cả con gái cũng phải học theo cái “Tây” ấy. Anh trai Thư Khang là con trưởng, rất trọng học hành nên không nhắc, em gái Thư Duệ lúc đó còn nhỏ tạm thời cũng không bàn, nhưng chị cô, Thư Tần với tướng mạo xuất chúng, trí tuệ hơn người đã nhanh chóng trở thành mục tiêu để mẹ cô chèo kèo bồi dưỡng “tây hóa” như mình. Nào là cầm kì thi họa, lễ nghi, ba lê, những thứ gì có thể học mẹ cô đều cho Thư Tần học hết một lượt. Nh