
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341447
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1447 lượt.
Nếu cuối cùng phát hiện anh không giúp em, có thể em sẽ trốn đi thật xa”.
Thẩm Trì bật cười phản đối, đương nhiên không để tâm đến lời uy hiếp đó.
Hai người cứ như vậy đứng ở cửa, chậm trễ hơn mười phút.
May thay, nửa đêm ngoài hiên không có người qua lại, nếu để mọi người nhìn thấy tất nhiên họ sẽ cảm thấy đôi nam nữ này vô cùng kỳ quái.
Thừa Ảnh có chút hối hận, vừa nãy chính mình nói ra câu nói kia, rõ ràng đã khiến cho đối phương có lý do để kiêu ngạo.
Như để gỡ lại, cô cẩn thận đánh giá Thẩm Trì, rồi bỗng giương khóe môi, tỏ ý xấu khiêu khích: “ Vừa rồi anh hôn em mãnh liệt như vậy, không lẽ vì sợ em sẽ bỏ đi?”.
Thẩm Trì đã định rời đi, nghe vậy liền dừng bước, im lặng xoay người lại.
Cô rất đắc ý, chờ nghe anh biện giải xem thế nào. Không ngờ anh giơ một tay lên khung cửa, đột nhiên tiếp cận không báo trước.
Hơi thở ấm áp kề sát tai cô, chỉ nghe thấy giọng anh trầm thấp mơ hồ: “ Tin anh đi, đó là chuyện anh luôn muốn làm sau khi tìm được em”.
Nhìn nụ cười trên mặt cô cứng lại, tâm trạng của anh dường như rất tốt. Anh một lần nữa đứng thẳng dậy, vươn tay vò đầu cô: “ Nghỉ sớm một chút, chiều mai anh sẽ đón em tan làm”.
Thực ra, đâu chỉ chiều ngày hôm sau, suốt một hai tuần liền, anh đều tự mình đến bệnh viện đón cô tan sở.
Anh ra ngoài trận thế khoa trương gây chú ý, nhanh chóng khiến cả bệnh viện cảm thấy kỳ quái. Cuối cùng, Thừa Ảnh thật sự không thể ngăn cản, đành năn nỉ: “ Anh có thể khiêm tốn một chút được không?”.
“ Làm thế nào mới được coi là khiêm tốn?”.
Được rồi, cô cũng thừa nhận, từ này quả thật không tương xứng với anh. Vì vậy, cô phải lui thêm một bước: “ Nếu không muốn đến đón em, mời anh lần sau đem xe chạy vào tầng hầm để đi”.
“ Không thành vấn đề”. Lần này, Thẩm Trì đáp ứng rất thoải mái.
Nhưng đỗ xe dưới tầng hầm lại phát sinh chuyện phiền toái mới. Nói ví dụ như, rất nhiều nửa còn lại của các đồng nghiệp nữ thường đứng đợi dưới tầng hầm đảm nhiệm làm sứ giả bảo vệ người đẹp, Thẩm Trì khó tránh khỏi đối mặt với bọn họ.
Có một lần, cô và đồng nghiệp cùng đi thang máy xuống. Vừa ra đến cửa liền thấy Thẩm Trì và một người đàn ông trẻ đang tán gẫu, mà người đàn ông kia là vị hôn phu của đồng nghiệp đi cạnh cô.
Vì vậy, cô không thể không tham gia cuộc trò chuyện. Miễn cưỡng cười nói một lúc cho đến khi ngồi vào trong xe, cô mới nghi ngờ hỏi: “ Anh rõ ràng cố ý. Có phải anh muốn tất cả đồng nghiệp đều biết đến sự tồn tại của anh?”.
Tất nhiên là không.
Không chỉ nhìn thấy anh, ngược lại, vì anh quá mức xuất chúng, hại cô luôn là trung tâm của cơn lốc tin đồn, nhận đủ ánh mắt tò mò lẫn hâm mộ.
Một số người thường hỏi: “ Cậu và ông xã quen biết nhau như thế nào?”.
Cô buồn bực trả lời: “ Không biết”.
Một số khác thì đến tìm hiểu: “ Ông xã cậu làm gì thế?”.
Cô ậm ừ trả lời: “ Làm kinh doanh”.
Có người hỏi đến cùng: “ Kinh doanh gì vậy?”.
Cô suy nghĩ mất nửa ngày mới miễn cưỡng đáp: “ Anh ấy làm đại lý”.
Sau khi nói cho Thẩm Trì nghe, cô cũng khiến anh gật đầu khen ngợi: “ Đại lý? Danh hiệu này không tồi”.
Nhưng cô gần như mệt mỏi, nói: “ Rốt cục em cũng biết vì sao trước kia lại không cho anh đến bệnh viện rồi”.
“ Em có nghĩ, bây giờ tất cả giống như mới bắt đầu không?”.
“ Anh đang nói tới một khởi đầu mới, đối với em mà nói thì không có gì là tốt đẹp cả”.
“ Không hẳn thế”. Anh chân thành an ủi cô: “ Ngày còn dài mà”.
Đúng vậy, ngày còn dài.
Những lời này nghe sơ qua không cảm thấy có gì bất thường nhưng cô không phản ứng lại ngay, không cố ý phơi bày ra ánh sáng: “ Ai muốn sống cùng anh chứ?”.
Anh nhìn cô: “ Ngoài anh ra, em nói xem em còn có thể sống cùng ai?”.
“ Nếu anh không ngang ngược ngăn cản, em lập tức có thể tìm được một người”.
“ Vậy vì cái gì em không thử đi”. Anh hờ hững trả lời.
Tất nhiên, cô thật sự không muốn thử. Có lẽ, lúc này cô có thể tìm được một người đàn ông phù hợp hơn. Nhưng không thể cam đoan rằng ngay sau đó người ấy sẽ bỗng nhiên biến mất khỏi nhân gian.
Bởi vì theo như hiểu biết của mình về anh, cô hoàn toàn tin rằng anh có thể làm chuyện như vậy.
Có đôi khi, Thẩm Trì dường như rất cao hứng, còn lôi kéo cô đi siêu thị mua đồ ăn.
Loại hành động phổ thông này, đặt trên người anh, vô luận thế nào đều rất không tự nhiên. Cho nên, ngay từ đầu cô cảm thấy thật sự khó hiểu, nghi ngờ không biết có phải vì cơn sốt lần trước khiến đầu óc anh bị cháy hỏng. Nếu không vì sao sau đêm đó, mọi hành vi của anh càng ngày càng lập dị, càng ngày càng khó nắm bắt.
Kết quả, anh chỉ thản nhiên lườm cô: “ Là chính em nói thích cuộc sống như vậy”.
“ Có ư?”. Cô nghi ngờ: “ Đừng bắt nạt em không nhớ gì đấy”.
Anh không thèm bận tâm, cầm di động của mình ném cho cô.
Thực ra, anh không có thói quen lưu lại tin nhắn. Chỉ có hai tin nhắn này vẫn luôn tồn tại trong điện thoại của anh, thời gian nhận được là cách đây vài tháng.
Cô đọc tin dài nhất, không nhịn được hít sâu một hơi: “ ...Không tin nổi em có thể nói ra những lời văn vở như vậy”.
Anh cầm lấy di động, ng