pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tựa Như Tình Yêu

Tựa Như Tình Yêu

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134739

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/739 lượt.

hốc, cô xoay người rời đi, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, một tiếng súng vang lên, đồng thời cả tiếng thét chót tai. Tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng gào thét như khi cận kề với cái chết.
Trong đầu Phồn Cẩm thoáng hiện lên một ý niệm đáng sợ, nhưng vẫn không thể nhịn được, xoay người.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một màn mà khiến cho cả đời cô đều kinh khủng, đám người hốt hoảng muốn thoát đi bị cảnh sát vây thành vòng tròn, bị một khẩu súng bắn vào người, mà mỗi lần bị đòn hiểm, bị đánh đá, lại luôn có một lực lượng khiến cho bọn họ khủng hoảng vùng lên, ý đồ muốn chạy trốn lần nữa.
Mà hết thảy cũng đều bởi vì, ở chính giữa nhóm người, dĩ nhiên là có người ngã xuống vũng máu, máu đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ vị trí họ bị trúng đạn, uốn lượn thành một con đường máu.
Mọi người, bị cái chết uy hiếp, bị cái chết làm cho sợ hãi, bọn họ tựa như những con linh dương với ý đồ muốn tìm đường máu dưới nanh vuốt sư tử, đến cuối cùng, lại không thể không cuộn mình lại trong một góc. Có người bị đè nén nhịn không được lại nghẹn ngào, nức nở che miệng, có người đã té xỉu trong đám người, ai ai, cũng đều gặp phải uy hiếp về cái chết tàn khốc nhất.
Mà Phồn Cẩm ở một bên đã khiếp sợ đến không thể nói thành lời. Trái tim thắt chặt lại.
Đối diện, Vũ Dã Thuần Nhất nắm chặt khẩu súng còn bốc khói, đôi mắt đỏ ké nhìn chằm chằm Phồn Cẩm, gằn từng chữ, “Em đi một bước, tôi sẽ khiến cho một người thay em trải đường đi!”
Lời nói độc ác vừa rơi xuống, thoáng chốc, trong không khí đã là một trận tiếng kêu khóc, dân chúng lùi thành một đám, mỗi người sắc mặt trắng bệch, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.
Tai bay vạ gió, tại đây, khi đã qua nửa đêm, lại gặp phải họa sát thân.
Ma quỷ, ma quỷ……
Hô hấp của Phồn Cẩm cứng lại, không thể tin được nhìn người đàn ông điên cuồng trước mặt, sắc hắn thậm chí không hề thay đổi, trừ bỏ đôi mắt đỏ ké lộ ra phẫn nộ kia, trên gương mặt lại không có một chút động dung, lại càng đừng nói chi đến áy náy.
Áy náy? Thật là cỡ nào buồn cười, súc sinh mà có áy náy sao?
Cuối cùng, Phồn Cẩm yên lặng người, dao găm trong tay rơi xuống. Vẫn là, cô không thể ác tâm như vậy, cô là người, không phải súc sinh, cô không có cách nào máu lạnh mà làm như vậy được, không có cách nào cả…….
Thân thể nháy mắt trở nên hư thoát, cô ngã ngồi trên mặt đất.
Vũ Dã Thuần Nhất vừa lòng đi tới.
Quả nhiên,
Quả nhiên vẫn giống như hai năm trước, thật giống.
Mặc kệ cô giãy dụa như thế nào, mặc kệ cô phản kháng như thế nào, cuối cùng, cũng vẫn không thể đào thoát được, không thể đào thoát khỏi trói buộc của tên ma quỷ này được.
Nhưng, đương khi Vũ Dã Thuần Nhất đi đến trước mặt cô, kéo cô đứng lên khỏi mặt đất, trước mắt Phồn Cẩm bỗng tối sầm, trước lúc mất đi ý thức, trong đầu cô bị một ý niệm chiếm giữ, nếu, từ nay về sau cứ như vậy mà ngủ không dậy nữa, thì thật là tốt biết bao………






Đáng tiếc, cô thủy chung vẫn không thể được như nguyện, tựa như hai năm trước, vận mệnh của cô đã không còn thuộc về cô nữa, thân bất do kỷ[1'>.
Tỉnh lại, dưới thân Phồn Cẩm là xúc giác tơ tằm quen thuộc. Trên đó còn có hương vị của hắn, bên tai, lại có tiếng người nói, “Chúc mừng thiếu tướng đại nhân, tiểu thư đã có thai!”
“Sơn Bản, thưởng cho bác sĩ này đi!”
Một lát sau, vị trí bên cạnh hõm xuống, một đôi tay vươn lại đây, vuốt ve gương mặt đang dại ra của Phồn Cẩm, “Nghe thấy bác sĩ nói gì không. Em có thai rồi!”
Phồn Cẩm chưa kịp có biểu tình gì, đã bị Vũ Dã Thuần Nhất đỡ nửa ngồi dậy, trước đó, chỉ vì một câu ‘thưởng’ mà ông bác sĩ kia vẫn cứ thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên ông ta ngửi thấy một tia quỷ dị trong không khí, lại nhìn cô gái trước mắt, biểu tình tựa tro tàn trên mặt thật sự làm sao có được nửa điểm vui sướng khi mang thai chứ? Không tự giác, lời nói trong miệng ông dần nhỏ lại, cơ hồ gần như là thì thầm trong miệng.
Tiếng đầu tiên là Vũ Dã Thuần Nhất đập một chiếc bình hoa, va vào sàn gỗ của ngôi nhà, những mảnh nhỏ sắc bén văng lên, mà tiếng sau, là thanh âm ông bác sĩ bị dọa cho quỳ rạp trên mặt đất. Giờ phút này, ngay cả đầy ông cũng không dám ngẩng, miệng liên tục lẩm bẩm, “Xin tha mạng, xin tha mạng……”
Đại khái là bị dọa cho hoảng hồn, Vũ Dã Thuần Nhất tựa hồ cũng hơi ngạc nhiên, nhíu mày nhìn, lại nghe thấy một tiếng cười trào phúng bên tai.
Hắn quay đầu, liền nhìn thấy Phồn Cẩm cười như không cười nhìn mình, sâu trong mắt là châm chọc cay độc, rõ ràng có ý ám chỉ, dã thú, súc sinh thị huyết.
Lúc này, một tên cảnh sát Nhật Bản vội vàng chạy vào, “Báo cáo thiếu tướng, có người tên Khương Trần Dục nói muốn gặp Triệu tiểu thư!”
Vũ Dã Thuần Nhất giật mình, xoay người, cười lạnh. Hắn lại tự động đưa tới cửa ư?
Phồn Cẩm cũng giật mình ngẩng đầu lên, mày chậm rãi nhíu lại……
Anh vẫn biết, anh nợ cô, làm một người đàn ông, anh nợ cô rất nhiều, hai năm trước, thời điểm khi cảnh sát của Vũ Dã Thuần Nhất truy tìm, anh chỉ có hai lựa chọn, phải đi thông tri cho những chiến hữu vẫn chư