Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tựa Như Tình Yêu

Tựa Như Tình Yêu

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134735

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/735 lượt.

vã rửa mặt rồi leo lên giường, cũng không ôm cô như bình thường nữa.
Ngày hôm sau, cô thức dậy thật sớm, Vũ Dã Thuần Nhất từ trước đến nay đều thức dậy sớm hơn Phồn Cẩm lúc này mới mở mắt, nhìn thấy cô đã khoác áo vào, mặt mày tràn đầy sức sống.
Phồn Cẩm thấy Vũ Dã Thuần Nhất kỳ quái nhìn mình, trong lòng chợt hoảng, vì vậy cô viện cớ, “Bụng hơi khó chịu, muốn gọi má Hà nấu chút cháo!”
Phồn Cẩm nắm chặt khăn, dường như có một sự bi thương hiện lên đáy mắt, cô trầm mặc, một hồi lâu mới nhẹ gật đầu.
Sau đó mỗi người đều ăn bữa sáng trước mặt mình. Sơn Bản chuẩn bị xong xuôi mới đi đến, “Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
Vũ Dã Thuần Nhất hơi gật đầu, lau tay, bảo với tiểu Ngọc đang đứng ở một bên,“Mấy ngày này kêu má Trương làm mấy món tiểu thư thích nhiều thêm một chút đi!”
“Dạ!”
Phồn Cẩm ở bên cạnh hững hờ nhìn hai người đối thoại, sau đó lại hững hờ nhìn Vũ Dã Thuần Nhất cầm lấy chiếc áo bành tô Sơn Bản mang đến rồi rời đi, bàn tay lạnh lẽo vẫn nắm lấy chiếc khăn gấm, càng ngày càng chặt……

Đây không phải là sự ‘rời đi’ mà cô chờ đợi, hai năm trước, cho dù oán hận, Phồn Cẩm cũng chưa từng cho rằng Khương Trần Dục mắc nợ gì cô, anh có tín ngưỡng của mình, có khát vọng của mình. Chỉ là anh phải lựa chọn giữa ‘đại nghĩa’ và cô mà thôi, nhưng hai năm sau, khi Phồn Cẩm gặp lại anh, khi anh cho cô lời hứa hẹn, cho cô những hy vọng, thì đó cũng là lần đầu tiên, cô cho rằng, người đàn ông này thiếu nợ cô nhiều lắm. Thiếu nợ Triệu Phồn Cẩm cô nhiều lắm.
Trước mặt, Khương Trần Dục có chút khó xử nhìn cô, “Em phải giúp anh một việc, trong nhà giam… có một đồng…” Còn chưa dứt lời, đã bị Phồn Cẩm bi phẫn ngắt ngang.
“Anh bảo em đi giúp anh cứu đồng chí mình ra?” Đầu tiên là khiếp sợ, mờ mịt nhìn anh, một hồi lâu, cô mới nhướn mày, dùng giọng điệu mỉa mai bảo, “Là vô tình, hay là cố ý? Nhân thời điểm vô tình đưa em rời đi, lại cố tình bảo em giúp đỡ?”
“Không phải…” Khương Trần Dục đương nhiên hiểu được Phồn Cẩm đang nghĩ gì, đây là kiêng kỵ giữa bọn họ, tựa như hai năm trước vì vậy, anh sốt ruột muốn mở miệng giải thích, Phồn Cẩm đã tuyệt vọng nhìn anh, “Khương Trần Dục… Anh cảm thấy em còn có giá trị sao? Năm đó, anh lựa chọn đi thông tri cho đồng chí của mình, bỏ rơi em ở lại, khiến em phải ở bên cạnh tên ma quỷ kia, hai năm sau, anh cảm thấy em vẫn còn giá trị sao? Khương Trần Dục, em chỉ là một người phụ nữ, em không biết cái gì mà đại nghĩa cao xa kia, cũng không biết cái gì là ‘vì nước quên thân’, nhưng em chỉ là một người phụ nữ, lại từng là hôn thê của anh, anh muốn em như thế nào mà không oán anh đây!!!” Oán hận tích tụ hai năm, sự đau xót cùng khiếp sợ khi bị bỏ rơi năm đó, trong thoáng chốc trỗi dậy trong lòng, anh còn muốn cô như thế nào nữa chứ? Bị giam cầm hai năm, miễn cưỡng vui cười hai năm, còn muốn cô phải làm như thế nào đây!
“Khương Trần Dục, anh đi đi! Em không muốn lại nhìn thấy anh nữa!”
“Đây là điều kiện, đây là điều kiện để trao đổi!” Khương Trần Dục nhìn thấy Phồn Cẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại, vội sốt ruột giữ chặt tay cô, “Phồn Cẩm, đây là điều kiện để anh rời đi!”
Điều kiện?
“Phồn Cẩm, anh thật sự tính toán sẽ cùng em rời khỏi đây, trải qua cuộc sống của chúng ta, nhưng… Có rất nhiều chuyện không thể cứ nói buông là buông được, đã có nhiều người hy sinh như vậy, trước khi đi, anh chỉ muốn giúp tổ chức một lần mà thôi, Phồn Cẩm, sau này anh sẽ không phụ em nữa!”
Phồn Cẩm thất thần nhìn sự kích động trong mắt Khương Trần Dục, nghĩ đến những tiếng khóc thét, những tiếng súng cứ đêm đêm truyền đến, lại quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Trước đây, không phải chính cô cũng vì lý tưởng, ý chí cao tựa trời xanh của anh làm cho xúc động đó hay sao.
Xem như hai năm thờ ơ này chính là sự chuộc tội của anh đi.
Nghĩ vậy, Phồn Cẩm gật gật đầu, “Vậy phải làm như thế nào?”
Điều kiện chính là sự cho phép của Vũ Dã Thuần Nhất, đương nhiên không phải là cái gật đầu của hắn, mà là thư, một phong thư mật là đủ rồi.
Trước đó Khương Trần Dục đã tìm người viết sẵn thư, giờ chỉ cần con dấu của Vũ Dã Thuần Nhất nữa mà thôi, Phồn Cẩm biết, hắn đặt nó trong két bảo hiểm trong thư phòng, nhưng cô lại không biết mật mã. Thử vài lần, vẫn là không được, cô cúi đầu suy nghĩ một lát, cô bấm mấy con số, là sinh nhật của mình. Cửa vẫn không mở ra, Phồn Cẩm nhẹ nhàng thở ra, lại là một hồi suy nghĩ im lặng, cuối cùng cô lại nhớ đến sinh nhật hai năm qua của hắn. Vì vậy lại thử một lần, kết quả cửa két bảo hiểm lại cạch một tiếng, mở ra.
Chắc chắn Vũ Dã Thuần Nhất cũng không để ý lắm, bằng không sẽ không dùng con số nhạy cảm này.
Lúc đó, Phồn Cẩm cũng không nghĩ nhiều lắm, nhìn đồng hồ trên tường, mắt thấy thời gian cứ trôi qua từng giây, vội cầm con dấu giao cho Khương Trần Dục đang chờ ở bên ngoài.
Lúc này Khương Trần Dục đã thay một thân quân trang, nhận lấy con dấu từ tay cô, cẩn thận in lên mặt lá thư, sau đó vừa cất nó vào ngực, vừa nói với Phồn Cẩm, “Bây giờ em đến sân sau của biệt quán, đợi bọn anh ở nơi đó nhé!”
Phồn Cẩm gật đầu, có chú