
Tác giả: Giao Chi
Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341303
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1303 lượt.
lại.
- Được! Lần này tôi nể mặt cậu. Nhưng nếu thằng đó còn bén mảng đến địa bàn của tôi. Tôi sẽ chôn xác nó ở đó – Hắn nói.
- Chúng ta đi! – Hắn quay lại nói với bọn đàn em.
- Như vậy được chưa? – Việt Lĩnh quay lại nói với Nhã Thanh. Cậu cứ tưởng Nhã Thanh đang ngồi bên cạnh Báo, không ngờ Nhã Thanh đang đứng ngay phía sau cậu, mắt ngấn nước.
- Chát! – Nhã Thanh tát Việt Lĩnh.
- Cậu làm gì vậy? – Việt Lĩnh trợn mắt nhìn Nhã Thanh.
- Bùi Việt Lĩnh, vừa rồi cậu định làm gì? Đánh nhau sao? Đồ ngốc này! Lỡ cậu bị thương thì làm sao hả? – Nhã Thanh quát lên, nước mắt giàn dụa.
Cơn giận của Việt Lĩnh tan đi ngay lập tức.
- Thế chứ cậu muốn tôi phải làm sao? Cậu muốn cứu thằng đó mà.
- Nhưng mà tôi không muốn cậu vì tôi mà đánh nhau. Tôi không muốn cậu bị thương vì tôi – Nhã Thanh cúi đầu, giọng buồn bã. Nhã Thanh luôn bị ám ảnh về cái chết của những người xung quanh cô.
- Ngoài cậu ra, tôi sẽ không bị thương vì ai hết.
- Như vậy càng không được! – Nhã Thanh bật khóc làm Việt Lĩnh bối rối.
- Thôi được rồi. Nín đi! Tôi đã đánh nhau đâu nào – Việt Lĩnh dỗ dành.
Nhã Thanh đưa tay lau nước mắt nhưng chưa kịp lau thì Việt Lĩnh đã chộp tay Nhã Thanh lại.
- Làm như vậy giác mạc sẽ bị xước và nhiễm trùng đấy – Nói rồi Việt Lĩnh lấy trong túi quần ra chiếc khăn tay màu trắng. Lau nước mắt cho Nhã Thanh.
- Từ nay nếu cậu khóc mà không có tớ ở bên thì hãy dùng cái này – Việt Lĩnh ấn chiếc khăn vào tay Nhã Thanh.
- Bây giờ về thôi – Việt Lĩnh kéo tay Nhã Thanh.
- Còn cậu ta! – Nhã Thanh chỉ vào Báo.
- Chúng ta vừa cứu nó rồi. Giờ đi thôi!
- Cậu vứt cậu ta giữa đường vậy thì cậu ta phải làm sao?
- Chuyện đó liên quan gì đến tôi.
- Bùi Việt Lĩnh! – Nhã Thanh gằn giọng.
- Được rồi! Được rồi! Tôi biết rồi!
Bệnh viện.
Báo lững thững đi đến chỗ Việt Lĩnh và Nhã Thanh đang ngồi. Tay trái của Báo bị gãy. Đầu phải khâu 8 mũi. Ngoài ra những viết thương khác chỉ là vết thương ngoài da.
- Cám ơn! – Báo nói, giọng ngang phè.
- Mày nghĩ sao mà đến địa bàn bọn Tắc Kè gây rối vậy? – Việt Lĩnh hỏi.
- Buồn! Chán! – Báo trả lời.
- Thằng này, mày chán sống rồi à? – Việt Lĩnh nắm cổ áo Báo.
- Ông già với bà già đang cãi nhau ở nhà đó. Tao ra ngoài choảng nhau cho đỡ chán – Báo nói.
Việt Lĩnh buông cổ áo Báo ra.
- Tôi ra ngoài đợi cậu – Nhã Thanh nói. Cô muốn tránh mặt để Việt Lĩnh và Báo không khó xử. Cô nghĩ hai người họ biết nhau.
- Đừng đi đâu lung tung nhé! – Việt Lĩnh nói với Nhã Thanh.
- Bình thường tao nhường mày chứ không phải mày có thể đánh thắng được tao đâu. Đừng có lầm tưởng rồi đi gây sự lung tung – Việt Lĩnh quay lại nói với Báo.
- Đó là Hoàng Nhã Thanh mà gần đây cả trường đang đồn đại à? – Báo hỏi.
- Liên quan gì đến mày? – Việt Lĩnh quay lại, nghiến răng.
- Mày nên bảo vệ cô gái của mày cho tốt đi! Mới có đứa nhờ tao xử Nhã Thanh đấy – Báo cười nửa miệng.
- Mày khỏi lo! – Việt Lĩnh cười nửa miệng.
- Mày không quan tâm là đứa nào sao? – Báo hỏi.
- Dù là đứa nào cũng sẽ không làm gì được Nhã Thanh đâu của tao đâu – Việt Lĩnh nói, gương mặt ngạo mạn nhưng đẹp vô cùng.
- Sao mày không hỏi tao có nhận lời hay không? – Báo hỏi.
- Tao biết câu trả lời rồi thì hỏi làm gì – Việt Lĩnh trả lời rồi bỏ đi.
Báo chính là người con trai mà hôm ở trong phòng họp hội học sinh, Cát Tường kêu xử Nhã Thanh.
- Rốt cuộc là anh tự tin vào bản thân quá hay tin vào tôi? – Báo nghĩ thầm.
Việt Lĩnh đã thấy cái bóng Nhã Thanh đang đứng trước cổng bệnh viện.
- Đợi lâu không? – Việt Lĩnh hỏi.
- Không.
- Chúng ta đi nào! Ăn trưa rồi về nhé! – Việt Lĩnh nói.
- Cũng được.
- Cậu muốn ăn gì?
- Ban sáng tôi chọn rồi. Trưa cho cậu chọn.
- Vậy đi ăn hải sản nhé!
- Đã nói là cho cậu chọn mà.
- Vậy đi thôi! – Việt Lĩnh kéo Nhã Thanh vào một chiếc taxi đang đậu bên trước cổng bệnh viện.
- Thằng đó là em khác cha khác mẹ của tôi đấy – Việt Lĩnh nói khi Nhã Thanh và Việt Lĩnh đã yên vị trong taxi.
- Khác cha khác mẹ? – Nhã Thanh ngơ ngác.
- Ba của tôi lấy mẹ của nó – Việt Lĩnh giải thích.
- À, hiểu rồi.
Nhã Thanh vừa ngủ dậy. Đã 5h chiều. Cô đi xuống nhà bếp xem có thể giúp gì không (người giúp việc nhà Cát Tường đã đến)
Nhã Thanh đi ngang qua phòng khách và lại thấy cảnh Hoàng Nam đang ôm một cô gái khác. Dạo này Hoàng Nam về nhà rất sớm. Ở trường học xong là cậu về nhà. Về để diễn phim cho Nhã Thanh xem đó mà.
Bực bội! Nhã Thanh đi vô nhà bếp, bước chân giậm mạnh hơn. Hai tai đỏ bừng.
- Đáng ghét! Những lúc như thế này thì con nhỏ Cát Tường kia đang ở đâu chứ? - Nhã Thanh nghĩ thầm.
Lần đầu tiên trong đời Nhã Thanh thật sự mong muốn Cát Tường có ở nhà, để dạy dỗ con nhỏ đang ngồi trên đùi Hoàng Nam.
Người giúp việc không có ở nhà. Có lẽ đã đi chợ mua đồ nấu ăn rồi.
Câu nói của Nhã Thanh bị đôi môi của Hoàng Nam chặn lại. Hoàng Nam hôn Nhã Thanh.
- Môi cậu còn dính sữa này – Hoàng Nam nói, cười đểu.
- Chat!