Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vẫn Là Tình Yêu

Vẫn Là Tình Yêu

Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341110

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1110 lượt.

tập, cho nên. . . . . . thật ngại quá anh Lập Nhiên.”
“Không có việc gì, sao lại bỗng nhiên khách khí như vậy, có thời gian rảnh anh mời em ăn cơm!” An Lập Nhiên trầm mặc trong chốc lát, tận lực giữ giọng điệu thoải mái mà nói chuyện.
“Được, em không quấy rầy anh nữa, tạm biệt!”
Cắt đứt điện thoại, Phương Tình lần đầu tiên có một cảm giác như trút được gánh nặng, vẫn lo lắng mình không khống chế được cảm xúc, hiện nay xem ra, cũng không khó khăn như vậy .
An Lập Nhiên nhìn điện thoại thở dài, một người ngồi ở trong văn phòng trầm mặc thật lâu sau.






Hà Song Hỉ vai mang túi xách nhỏ đi tới Hoa Nguyên.
Tới nơi này làm việc đã được vài ngày, công việc của cô là trực tổng đài. . . . . . ôi, tự bản thân mình nói thì có gì tốt chứ? Cùng lúc làm trạch nữ tự do ở nhà cũng chẳng có khác gì nhiều lắm, công việc thế này khiến cho bản thân cô cũng cảm thấyđúng là không biết trọng dụng nhân tài?? Chị mình chắc chắn rất khinh thường mình!
Vừa tới ngày đầu tiên cô đã xem xét các nơi xung quanh, cách bãi đỗ xe không xa có một xe bán bữa sáng, sữa đậu nành bánh bao thật sự là ngọn mà giá cả rẻ nữa, đối với cô tiểu bạch lương tháng hai ngàn mà nói, thì không có món ăn nào phụ hợp hơn.
Song Hỉ nhìn đồng hồ, còn có mười phút nữa, vội vàng chạy tới xe bán bữa sáng.
“Thím ơi, hai cái bánh bao một ly sữa đậu nành!”
Anh chàng đó vẫn là càng không ngừng cười, Song Hỉ phẫn nộ kiễng chân một tay túm lấy cổ áo hắn, một tay gắt gao che cái miệng của hắn, hung tợn nói: “Không cho phép!”
Người con trai đó đối với hành động của cô ngây người, chỉ biết cười, mắt hoa đào mấp máy, lông mi dày khẽ chớp chớp, lập tức trong lòng Song Hỉ rơi xuống hai bóng ma.
Sau đó, nhớ tới câu thơ của Từ Chí Ma: Tôi là một áng mây trôi giữa trời. Vô tình soi bóng vào sóng lòng em [1'>
Song Hỉ có chút bối rối, vội buông anh ta ra, rất ra dáng nữ vương đàn chị hừ lạnh một tiếng, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn anh chàng kia.
Rốt cục tiếng cười cũng ngừng lại, bãi đỗ xe lập tức im lặng có chút đáng sợ, Song Hỉ cố gắng trấn định, thái dương toát cả mồ hôi.
“Tiểu thư rất thú vị, tôi gọi là Lưu Hiệp, tiểu thư quý danh là gì?” Lưu Hiệp cười ngỏn ngẻn nhìn cô gái ra vẻ trấn định hỏi.
“Lưu Hiệp?” Song Hỉ khinh bỉ đánh giá từ cao xuống thấp, một người bề ngoài như một tiểu thụ [2'> cực phẩm vì sao lại có cái tên tầm thường thế này? “Hiệp Hiệp Qua Tử? Đây là cũng là tên người!”
Lưu Hiệp ngây ngẩn cả người, cô ta không phải là nhân viên của công ty sao, sao lại có thể không biết mình là ai?
Nhìn thấy người đối diện vẻ mặt ngây ngô, Song Hỉ có lòng tốt giải thích: “Hạt dưa thôi, khó gọi!” Nói xong bật người xoay người, chỉ tiếc bản thân mình mang giầy đế thấp nên không thể làm ra dáng vẻ của một nữ vương.
“Này, cô còn chưa có nói cho tôi biết tên cô??”
Còn muốn giễu cợt mình? Còn không chịu để yên ! Song Hỉ dừng bước chân, quay đầu lại cười cười: “Tôi gọi là An Khiết, An — Khiết!”
Lưu Hiệp nhìn thấy bóng hình nhỏ xinh đi xa có chút hoảng hốt, vừa rồi dưới tình thế cấp bách cô ấy dùng tay bịt miệng hắn, tay nhỏ bé mềm mại, lòng bàn tay mềm che trên môi, có mùi sữa đậu nành thơm ngon ngọt ngào.
Lấy điện thoại di động, Lưu Hiệp dặn dò trợ lý: “Tra xem trong công ty có người nào tên An Khiết không… Ừ, sẽ giúp tôi mua sữa đậu nành.!”
Hậu quả chân trong chân ngoài là mới vừa đi làm vài ngày đã tới trễ, Song Hỉ đã bị lễ rửa tội dài đến hơn một giờ, mắt nhìn thấy ông sếp hơn bốn mươi tuổi nước miếng càng ngày càng nhiều, rốt cục niệm tình vi phạm lần đầu, Song Hỉ được hào phóng đặc xá .
Lặng lẽ trở về vị trí của mình, Song Hỉ kéo ngăn kéo ra lấy một túi bánh quy, thừa dịp không ai chú ý “nhóp nhép” mà nhai, vừa nguyền rủa Lưu Hiệp trong lòng.
Gần đây Lưu Hiệp rất thoải mái, vị Dung Tư Án nham hiểm đã có Lục Hân đi đối phó, xử lý xong mọi việc trong tay, khi trợ lý tiến vào báo cáo lịch trình ngày mai, Lưu Hiệp rốt cục nhớ tới chuyện sáng nay.
“A, Lưu tổng, tôi tra xét rất nhiều lần, công ty thật sự không có nữ nhân viên nào tên là An Khiết.” Trợ lý Coco xinh đẹp khôn khéo nhìn thấy Lưu Hiệp nhíu mày đẹp, ánh mắt vòng vo chuyển, nhún thuận mười phần mở miệng hỏi, “Lưu tổng tìm nàng gấp như vậy có phải có chuyện gì quan trọng a??”
Lưu Hiệp liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không có ý tốt mà cười: “Sao, ở Hoa Nguyên chúng ta có một nhánh hoa biết ghen à??”
Lưu Hiệp rất thân thiết với nhân viên, đặc biệt đối xử tốt với nhân viên nữ, miệng ngọt, hơn nữa dáng vẻ cũng được, thường xuyên cùng cấp dưới không phân biệt lớn nhỏ, vị nữ trợ lý trước mặt này cũng dám vui đùa trước mặt hắn.
“Hừ, tôi ăn không nổi dấm chua của Lưu tổng, nhưng mà. . . . . .” Trợ lý ôm lấy tài liệu thật dày, ra vẻ lơ đãng nói, “Trước kia chúng tôi thường trả lời mấy gã Đăng Đồ Tử [3'> dây dưa cứ thích hỏi tên, đều nói bản thân mình gọi là “An Khiết”, Lưu tổng thông minh như vậy, tất nhiên biết tên này còn có ý là gì ” Nói xong vui sướng khi thấy người gặp họa mà cười cười.