XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Huyền Mặc

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341053

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1053 lượt.

ông nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng nghe anh nói: "Sao anh có thể không biết? Em tưởng ai cũng ngốc như em chắc? Chỉ có kẻ ngốc như em khi viết tên anh mới luôn viết thiếu một nét thôi."






Hành lang bên ngoài lớp học ngày hôm đó trở nên vô cùng dài, ánh nắng mặt trời ban trưa rõ ràng rạng rỡ là thế, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất thấp.
Chiếc áo lông vũ màu xanh nhìn giống con chim cánh cụt của Duy An giữ nhiệt rất tốt, lúc này nó khiến cô đổ mồ hôi liên tục. Cô nhìn Kiều Ngự đi về phía mình, không biết nên dùng thái độ thế nào để giải thích cho mối tình thầm lặng ấy, ai cũng biết, với tính cách của Kiều thiếu, một khi biết có cô gái nào đó thích mình anh nhất định sẽ tỏ ra châm biếm, chế giễu, đến liếc nhìn cũng cảm thấy phiền phức…
Huống hồ, cô lại là Duy An, là nhân vật phụ kém cỏi nhất trong mắt anh. Cô vốn tưởng tất cả những chuyện này sẽ trở thành quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong ký ức của mình, cho dù bây giờ tất cả đã chấm dứt, nhưng ít ra cô buông tay và vẫn giữ được tự trọng.
Duy An từng thích Kiều Ngự, nhưng cô đã không còn muốn là khien đỡ đạn của anh và Trình An Ni nữa.
Vậy mà bây giờ… cô vừa nhận lời với Tống Thư Minh sẽ quên hết mọi buồn khổ tủi nhục của quá khức, thì bị Kiều Ngự phát hiện ra tất cả.
Duy An cố gắng trả lời bằng giọng thoải mái nhất, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lắc mạnh nói: "Hả? Không lâu lắm, sau đó tuyết rơi, em sợ đợi lâu lúc về sẽ khó nên cũng về luôn. Đúng rồi, quên hỏi anh là hẹn em ra đó có chuyện gì…"
Kiều Ngự đột nhiên bước xuống đứng trước mặt cô, Duy An lập tức muốn chạy trốn, nhưng anh đã chặn cô lại, ép cô phải nhìn vào mắt anh, sau đó hỏi bằng giọng hoài nghi: "Em đã đi về?" Khi nói, khóe miệng anh cong cong, giống như đang đùa cợt đầy ác ý, đang chế giễu tín đồ trong tay mình.
Anh thật sự rất anh tuấn, tóc mái trước trán có dài hơn một chút, chạm lông mày, một nửa bên mặt hứng ánh sáng, giống như nam chính trong mọi câu chuyện tình yêu.
Nhưng ai bảo Duy An ngay cả tư cách làm cô bé Lọ Lem cũng không có, mong muốn lớn nhất của cô không gì khác ngoài… là những người bạn thân không có gì không nói?
Giờ họ thật sự biến thành không có gì để nói nữa rồi.
Cô đành gật đầu, trong lòng lo sợ thấp thỏm nhưng bên ngoài thì vẫn cao giọng đáp: "Em về luôn."
Kiều Ngự đang bất động chắn trước cô, Duy An đi bên trái lách bên phải đều không được, cuối cùng cô bị ép tới cuống cả lên, giơ tay đẩy anh ra: "Anh làm gì thế? Anh muốn chế nhạo em thì cứ nói thẳng được rồi, dù sao… dù sao mấy lá thứ này anh cũng đã dọc, em từng thích anh, nhưng giờ em đã hiểu, em tuyệt đối sẽ không si tâm vọng tưởng nữa, anh đã hài lòng chưa?" Cô cắn môi, thật sự không có cách nào. "Hơn nữa, em rất xin lỗi vì để An Ni biết chuyện, có lẽ cô ấy vẫn đang giận vì mấy lá thư tình này. Khi ấy em đã giấu chúng trong thư viện, rất nhiều rất nhiều thật sự không thể tìm lại hết được, nhưng em sẽ cố gắng hủy chúng đi, không để cô ấy nhìn thấy nữa."
Cô nói xong, vẻ mặt Kiều Ngự lại trở nên căng thẳng: "Âm mũi của em rất nặng, em ốm à?"
Duy An ngẩn ra rồi lắc đầu, nhanh chóng chớp cơ hội vòng qua anh, rồi chạy xuống dưới.
Kiều Ngự đứng gọi với theo: "Tối hôm đó anh đến đã nhìn thấy cả rồi, em vẫn đứng đợi, tại sao không thừa nhận?"
Duy An cúi đầu ép mình phải chạy xuống dưới, anh vẫn đứng trên đó truy hỏi: "Tuyết rơi rồi, tại sao em còn ngốc nghếch đứng đợi? Anh đến nơi thấy em ngất xỉu ở cửa, thầy giáo… rốt cuộc thầy ấy là ai? Tại sao em lại đi cùng thầy ấy?"
Cô đi một mạch không dám quay đầu lại, cũng không thể trả lời những câu hỏi của Kiều Ngự, cũng không hiểu tại sao giọng anh lịa trở nên phẫn nộ như thế, giống như kết cục của mọi lần khác, anh xưa nay chưa bao giờ dịu dàng với cô.
Thôi, tất cả đều hết rồi.
Duy An thầm nói với mình rằng tất cả đã kết thúc, cô chạy một mạch về thẳng ký túc xá. Cô vốn muốn chạy về cái mai rùa nhỏ xíu của mình để lánh nạn, không ngờ vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một đống lộn xộn.
Trên đất, trên bàn, đồ đạc bị ném lung tung.
Cố Mộng Mộng luống cuống nhặt từng thứ lên, thấy Duy An quay về thì sợ tới mức ăn nói lắp ba lắp bắp, giải thích: "Không phải mình… không phải mình, là Trình An Ni, cô ấy vừa chạy về liền… liền giật tung đồ của cậu, sau đó… tìm thấy một sấp thư, cô ấy nói là thư tình, còn nói cậu giấu trong thư viện… sau đó cô ấy ra sức ném đồ của cậu như người điên…"
Cốc nước bị đổ, ga giường bị giật tung, còn cả những cuốn sách trên giá, tất cả lộn tùng phèo, sự tức giận hiện rõ trên mặt Duy An.
Bạn? Người bạn mà Duy An luôn lo lắng, quan tâm lại đối xử với cô như thế này, đáng tiếc cô không có tư cách gì để oán trách, là tại cô cứ đòi yêu thầm bạn trai của người khác.
Trên cửa sổ là từng lớp sương trắng, nhiệt độ ấm áp hiếm hoi này đã hạ xuống, tay chân cô lạnh cóng, lạnh tới mức không thể chịu nổi.
Duy An cứ đứng đờ người giữa đống hỗn loạn ấy. Cố Mộng Mộng bước qua đống chăn màn dưới đất đến bên cô, không biết phải an ủi cô thế nào, buỗng buôn