
Tác giả: Huyền Mặc
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341057
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1057 lượt.
hay, nó thật bất hạnh khi mang tên: Xa lạ.
Trời tối hẳn.
Di động của Duy An đổ chuông không ngừng, cuối cùng cô cũng giật mình bừng tỉnh, nỗi buồn vốn đã lắng xuống nay bỗng cuộn dâng sau cú điện thoại đó.
Người đầu dây bên kia dịu dàng hỏi cô: "Annie, có uống thuốc đúng giờ không?"
Câu nói này như bàn tay vô hình, đẩy đổ bức tường thành bằng cát mà cô phải khó khăn lắm mới dựng lên trong tim, và lần này là vì cô tin tưởng.
Tống Thư Minh chính là đại dương sau lưng cô, cho cô một thế giới an toàn, nếu không có anh làm mặt trời chiếu rọi, cô sẽ không có nơi nương thân.
Anh vẫn luôn chu đáo như vậy, khiến Duy An không thể không xúc động.
Cuối cùng cô đứng bên đường ôm túi đựng hộp cơm anh vừa mang đến cho mình, chân giẫm lên gờ đường, loạng choạng không vững, Tống Thư Minh còn phải giơ tay ra đỡ.
Duy An nghịch ngợm, đứng từ trên cao nhìn anh, còn tít cả mắt.
Trên thế giới này luôn có người vì cô mà đến một cách chân thành, tại sao cô phải tự mình tìm phiền phức cho mình chứ?
Tống Thư Minh nhìn mặt cô, đột nhiên giơ tay gạt mũi cô một cái, hỏi: "Mũi đỏ cả lên rồi, có phải khó chịu lắm không? Đi, đến bệnh viện." Anh không yên tâm.
Nhưng Duy An biết tại cô vừa khóc, vì vậy bộ dạng mới nhếch nhác thế này, thế là cô bối rối lắc đầu, không chịu đi.
Anh đành đẩy cô. "Mau lên phòng đi, không có việc gì đâu, anh chỉ sợ em chạy ra ngoài ăn cơm rồi lại bị lạnh, mau ăn lúc cơm còn nóng, hôm nay nhất định phải nghỉ sớm đấy."
Duy An thở ra một làn hơi trắng, vẫn đứng im trên lề đường như một người bạn nhỏ cố chấp.
Tống Thư Minh hỏi cô: "Sao thế?"
Duy An không muốn nói về những chuyện đó nữa, ôm cái túi nóng hổi ngẫm nghĩ mãi vẫn không tìm ra được cớ nào, vậy là cô co ro trong chiếc áo khoác nói: "Ồ… thầy, em…"
Anh quyết định an ủi cô bé ngốc nghếch luôn tự đưa mình vào rắc rối này, nhẫn nại nói: "Không sao đâu, nói ra được là tốt."
Cô gái trẻ mũi đỏ lựng cúi đầu, băn khoăn rất lâu, thực ra chỉ vì cô không muốn quay về phòng sớm quá thôi, nhưng ngại nói với anh, đành trả lời tùy tiện: "À, em lạnh."
Nói xong câu đó cả hai đều cười. Tống Thư Minh vò vò tóc cô, nói: "Mau lên phòng đi, nghe lời."
Cô do dự một lát, rồi gật đầu, ôm đồ trong lòng chạy được hai bước.
Trên đầu là bầu trời tối đen, cũng may vì ban ngày có nắng nên lúc này có sao. Duy An nhìn những ngôi sao lấp lánh qua kẽ hở của các tòa nhà, đột nhiên dừng lại quay người.
"Thầy… thực ra…" Thực ra cô không thấy khó chịu, thực ra họ có thể đi dạo cùng nhau, thực ra cô muốn đứng với anh thêm chút nữa.
Tống Thư Minh cũng đã hối hận, anh bước nhanh lên phía trước và kéo người cô lại, Duy An đứng trên gờ đường chật hẹp suýt thì ngã, thế là nghiêng ra sau. Cô còn chưa kịp hét lên đã thấy mình nằm gọn trong lòng anh.
Họ đứng ôm nhau như thế trước cửa ký túc xá người qua kẻ lại, cũng may yêu đương không phải chuyện to tát trong trường đại học, lại là buổi tối nên mọi người không để ý.
Duy An nhắm mắt dựa vào anh, chẳng dám nói câu nào, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Tại sao mỗi lần em buồn, thầy đều ở bên em?"
"Anh đến chỉ vì em, đương nhiên sẽ luôn ở bên em." Anh khẽ hôn lên trán cô.
Duy An ngửa ra sau né tránh, mắt lấp lánh nhìn anh, thành thật nhắc: "Em bị cảm mà."
Đèn đường nháy phụt, một câu nói thật hợp tình hợp cảnh.
Tống Thư Minh cười vừa ấm áp lại vừa bá đạo, mặc kệ tất cả hôn lên môi cô, chỉ một động tác đó thôi đã khiến mùa đông như nở hoa.
Duy An hít thở khó khăn, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh sao lấp lánh rất đẹp sau lưng anh, vậy là cô giống như chú thỏ con đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh thêm lần nào.
Cuối cùng cũng buông con thỏ trong vòng tay ra. Tống Thư Minh cười trêu, bẹo má cô nói: "Annie, em lúc này thật đáng yêu."
"Thầy…"
Thì ra thân mật là phải chia sẻ, cho dù chỉ là một nụ hôn rất nhẹ, nhưng cũng sẽ trở thành cột mốc của hạnh phúc.
Mười phút sau, Tống Thư Minh cầm tay cô đi về phía nhà để xe, chân tay Duy An hễ đến mùa đông là lạnh cóng, anh và cô luồn mười ngón tay vào nhau, rồi anh nhét tay cô vào túi áo mình.
Đi được một đoạn, Duy An bỗng lo lắng, hạ giọng kéo anh lại hỏi: "Không sao thật ạ… ý em là, nếu để đồng nghiệp và các thầy cô giáo trong trường thấy chúng ta thế này… có phải… không ổn lắm?"
Lúc này anh mới nghĩ ra, quay đầu nhìn các đôi tình nhân đi qua, nói bằng giọng tự trào: "Anh quên hết những chuyện xảy ra hồi trẻ với mình rồi, cũng may, còn có cơ hôi cho anh lại được gặp em bây giờ."
"Dạ? Ý em là…"
"Không sao đâu." Tống Thư Minh vừa đi vừa đỡ Duy An lên gờ đường cao, hai tay đặt ở eo cô để cô ngoan ngoãn đi phía trước mình. Duy An nhìn anh bằng ánh mắt thật thà, vẻ mặt vô cùng cảm khái, anh nhìn cô giống như người tình bị mất rồi lại được gặp ở kiếp này. "Annie, anh rất yêu em."
Đây chính là lời bộc bạch đột ngột song cũng rất thẳng thắn, một người trầm tĩnh như Tống Thư Minh lại nói ra được điều đó, khiến người nghe an tâm. Duy An không còn cảm thấy