
Tác giả: nhoknhiuchien97
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341621
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1621 lượt.
sẽ cổ vũ ông ấy làm việc xấu sao?
Tôi nói: “Người đàn ông trong truyện cuối cùng bị vợ và người tình đầu độc chết. À, còn nữa, cuốn sách này là mua tặng mẹ em”.
Lê Bằng ri vào im lặng.
Tối hôm đó, Lê Bằng nhận được một cuộc điện thoại, vừa nhấn nút nghe anh liền đứng dậy ra phòng khách nói chuyện.
Tôi ngồi trong phòng ngủ cố dỏng tai nghe trộm, dù nghe không rõ nhưng loáng thoáng biết rằng cuộc nói chuyện liên quan đến công việc.
Chẳng phải anh đã bỏ việc rồi sao?
Khi Lê Bằng quay trở lại, thấy hai tay tôi đang vòng trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, anh bèn hỏi tôi có chuyện gì.
“Cú điện thoại vừa rồi có liên quan đến công việc phải không?”
“Đúng vậy.”
“Chẳng phải anh đã bỏ việc rồi sao?”
“Công việc mới.”
“Anh tìm được công việc mới nhanh vậy sao! Anh tìm khi nào vậy?”
“Là người ta tìm đến anh, thế nên anh mới bỏ công việc cũ, nghỉ ngơi một thời gian rồi bắt đầu công việc mới.”
Tôi lờ mờ hiểu mọi chuyện, chỉ vào mũi mình nói: “Anh còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi tìm được một cô bạn gái mới, ở tại nhà cô ấy, lại còn cho bố mẹ cô ấy biết đến sự tồn tại của anh, anh quả thật cao tay!”.
Anh nhún vai: “Chỉ là trùng hợp thôi”.
Trước khi ngủ, tôi nằm úp trên ngực Lê Bằng đọc cuốn Điều khiển đàn ông.
Mắt anh bị gí sát vào bốn chữ đó, còn phải chịu đựng sức nặng của cơ thể tôi, nên sắc mặt rất tệ.
“Em làm anh có cảm giác như em đang nghiên cứu anh vậy. Chúng ta nên đi ngủ thôi.”
“Đợi em đọc hết chương này đã.”
“Ngoài việc thích sách của Hòa Mục, em còn thích anh ta ở điểm gì?”
“Em thích họ của anh ta, bởi em sùng bái một người cũng mang họ Hòa.”
“Là ai vậy?”
“Hòa Thân.”
Lê Bằng trầm ngâm rất lâu, mới hỏi tiếp: “Tại sao em lại hâm mộ Hòa Thân, ông ta là một tham quan”.
“Người hám tiền cần có đầu óc, ông ấy tham ô nhiều không phải bởi ông ấy có lòng tham hơn người khác, mà bởi ông ấy thông minh. Nếu người khác mà thông minh như ông ấy, thì cũng sẽ làm vậy thôi. Em thích nhất người thông minh.”
Rất lâu sau đó, Lê Bằng không nói gì.
“Anh sao vậy?”
“Chắc anh phải làm quen với em lại từ đầu thôi, em làm anh ngạc nhiên quá.”
Tôi ngồi thẳng dậy, đặt mông lên bụng anh, nhìn từ trên cao xuống tựa như một nữ vương, chất vấn: “Em nặng lắm đấy! Anh khó mà chịu đựng nổi nữa đúng không?”.
Anh không nói gì, hai tay ôm lấy eo tôi, ấn cả người tôi nằm xuống dưới anh: “Anh cũng phải cho em nếm mùi khó chịu đựng nổi là như thế nào!”.
Anh điên thật rồi.
Con dâu xấu đến cỡ nào thì cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng, trên đường dẫn Lê Bằng về nhà gặp mẹ, tôi phát hiện ra hai chuyện.
Chuyện nhỏ thôi, nhưng mức ảnh hưởng lại rất lớn, khiến chúng tôi đều buồn bực.
Lúc đó, chúng tôi đang đứng đợi tàu điện ngầm trong sân ga, Lê Bằng đứng trước, tôi đứng sau. Tôi tận mắt nhìn thấy một bàn tay khoác lên phía vai bên kia của Lê Bằng, vỗ liền hai cái.
Lê Bằng quay đầu, chào hỏi người đó, sau đó kéo tay tôi giới thiệu: “Đây là bạn gái anh”.
Người đó cười với tôi, không niềm nở cũng chẳng lạnh nhạt, cô ta giới thiệu tên mình là Tranh Tranh, rồi đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
Lưu Tranh Tranh, nữ, Phó giám đốc phụ trách thị trường của công ty trách nhiệm hữu hạn đồ lót Giai Mộ.
Tàu điện ngầm đến, chúng tôi cùng nhau lên tàu, Lê Bằng đứng giữa tôi và Tranh Tranh, anh luôn nắm chặt tay tôi.
Đột nhiên trong tôi nảy sinh một suy nghĩ vớ vẩn, tôi tưởng tượng ra rằng, Lê Bằng cũng đang nắm tay Tranh Tranh, dùng cơ thể anh làm lá chắn giữa hai chúng tôi, cùng một lúc ăn cả hai suất đậu phụ hành.
Tôi liên tục nghiêng người về phía sau, chỉ để nhìn xem tay của Lưu Tranh Tranh có đang bám vào tay vịn hay không.
Mỗi lần ngó nghiêng như vậy đều thấy tay cô ta đang nắm chặt tay vịn, lạ một điều là tôi luôn cảm thấy thất vọng khi trút được một gánh nặng, vì như vậy tôi đã mất đi cơ hội bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ ngay trên tàu điện ngầm.
Sau khi Lưu Tranh Tranh xuống tàu, tôi hỏi Lê Bằng: “Sao anh lại quen cô ta? Cô ta làm ở công ty đồ lót mà”.
“Anh sắp đến công ty này làm việc, sắp trở thành cấp trên của cô ấy.”
“Anh là một người đàn ông cơ mà.”
Anh liếc nhìn tôi: “Điều đó còn có gì bàn cãi sao”.
“Tất nhiên là không có gì phải bàn cãi. Nhưng nơi anh sắp tới làm việc là công ty đồ lót, thứ để cho phụ nữ mặc.”
“Điều này cũng chẳng có gì phải bàn cãi.”
“Anh có thể dùng câu khác không!”
“Điều này không cần phải nghi ngờ.”
Tôi nổi giận thật sự, hất tay anh ra, nhưng lại bị anh kéo lại, đồng thời, anh còn nhắc nhở tôi rằng chúng tôi đang ở nơi công cộng.
Câu nói này của anh làm tôi nguôi giận, tôi nói nhỏ với anh: “Tại sao một công ty đồ lót lại tìm một người đàn ông đến thiết kế, anh có kinh nghiệm về mặt này à? Hay là họ thấy anh rất am hiểu phụ nữ?”.
Sau đó, tôi nhìn xung quanh rồi ghé sát về phía anh, nói nhỏ hơn nữa: “Tối hôm qua, anh phải cởi ba lần mới cởi được ồ lót của em. Họ dựa vào đâu cho rằng anh có thể đảm đương được công việc! Còn nữa, chuyện anh sẽ làm việc tại công ty đồ lót, tại sao không nói với e