Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: nhoknhiuchien97

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341564

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1564 lượt.

chỉ còn có một nửa này để tìm lại hạnh phúc gấp đôi.
Mẹ nấu cho tôi một nồi canh cá, tôi ăn hết nửa nồi. Bởi nếu tôi không ăn, thì canh sẽ thừa, chỗ canh thừa ấy sẽ phải đổ đi, vậy là bao nhiêu tâm ý của mẹ chỉ có thể đổ xuống cống thoát nước.
Bố tôi thích canh cá, tôi cũng vậy, nhưng mẹ tôi lại không thích cá, bà càng ghét mùi tanh của nó, vì thế nửa nồi canh còn lại tôi lại phải đóng gói mang về.
Ăn cơm xong, mẹ hỏi chuyện của tôi và Trương Lực, tôi không giấu giếm gì bà.
Mẹ rất tức giận: “Đàn ông chẳng có kẻ nào tốt cả, người phụ nữ kia là ai?”.
Tôi chớp mắt, rất muốn nói với bà rằng tôi không biết, giống như việc bà không biết tình nhân của bố tôi vậy.
“Là một người đàn ông ạ, thế nên con thấy rất thoải mái. Cả đời này họ sẽ không thể đăng ký kết hôn, bởi tình địch của họ chính là luật hôn nhân.”
Mẹ tôi không tức giận nữa, sự bình tĩnh đã thay thế mọi cảm xúc của bà.
Bà nói: “Tìm người khác đi con, con còn trẻ, cơ hội còn nhiều”.
Tôi cười, tựa đầu vào vai mẹ, nũng nịu thay bố tôi.
Mẹ nói: “Thế công việc của con thế nào?”.
Tôi trả lời: “Có một công ty mới đang mời chào con, con muốn qua đó làm thử xem sao”.
Mẹ thở dài: “Lũ trẻ bọn con luôn muốn thử thách”.
Mẹ tôi là người phụ nữ rất dễ bị mắc lừa, thế nên mới bị bố tôi lừa gạt suốt ba năm, sau đó mới ly thân.
Trong hôn nhân, mẹ là một người tiến bộ. Kết hôn, sinh con, chia tay… tôi sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp bà.
Sau cuộc nói chuyện với mẹ, tôi bắt đầu suy nghĩ nên chăng sẽ dọn về nhà ở sau vài tháng nữa.
Căn phòng khép kín hiện tôi đang ở đã nộp ba tháng tiền thuê, nó được chuẩn bị cho cuộc sống của tôi và Trương Lực. Điều đáng mừng là, ngày dọn vào đó, cũng là ngày mà Trương Lực nói lời chia tay tôi. Chiếc chìa khóa mà tôi vừa moi ra từ túi áo rơi ngay xuống đất, thế nên Trương Lực không biết rằng anh ta từng có một “tổ ấm”. Nếu anh ta mà biết, có lẽ sẽ định cư ở cái “tổ ấm” đó vài hôm rồi mới rời bỏ tôi. May mắn, quả là quá may mắn.
Về đến nhà, tôi đặt bát canh cá bên cạnh chiếc máy tính. Bật máy tính lên, đăng nhập QQ, chưa kịp cằn nhằn với Vưu tiên sinh, đã nhìn thấy tin nhắn như thế này.
Vưu tiên sinh hỏi: Cô không phải là Nhược Nhược, cô là ai?
Nhược điểm lớn nhất của việc chat qua mạng là không nghe được tiếng đối phương nên không thể dựa vào đó mà nhận biết được sắc thái của câu nói, thế nên tôi thấy bất an.
Kết quả của việc bất an ấy là tôi giật mình, run tay, khuỷu tay va vào bát canh cá, đổ hết ra bàn phím.
Nói cách khác, ngay cả quyền lợi gõ chữ để hồi đáp tôi cũng bị tước đoạt.
Vưu tiên sinh thấy tôi online, nhưng không trả lời, bèn hỏi thêm một lần nữa: Tôi chắc chắn cô không phải Nhược Nhược, cô giải thích sao đây?
Tôi luôn là một người dám làm, dám chịu, chưa bao giờ chối bỏ hiện thực và nợ nần, đương nhiên, tôi cũng không nợ ai cả.
Tôi rất muốn nói với anh rằng, quả thật tôi không phải là cô nàng Nhược Nhược kia, tôi cũng ghét phải đóng giả làm “Nhược Nhược”, tôi là tôi, tôi cần phải nói chuyện với anh, nói chuyện một cách thẳng thắn.
Tôi rút điện thoại ra, nhanh chóng nhắn một tin cho anh. Tôi gõ chữ rất nhanh, nhanh đến mức mắt tôi cũng không nhìn theo kịp: Em không phải là “Nhược Nhược”, nhưng em cũng là Nhược Nhược, một Nhược Nhược khác, em cố tình lừa anh, bởi anh đã làm phiền em hơn một tháng trời. Xuất phát từ phép lịch sự cũng như sự tò mò, em nhất định phải kết bạn với anh.
Khoảng một phút sau, Vưu tiên sinh trả lời trên QQ.
Anh nói: Cảm ơn cô vì đã cho tôi biết suốt một tháng nay tôi không chỉ có một mình.
Tôi chớp mắt, trả lời bằng tin nhắn điện thoại: Đừng khách sáo, nhưng em cũng đã lừa gạt anh cả tháng nay, em xin lỗi.
Lại nửa phút nữa trôi qua, anh vẫn trả lời trên QQ: Nếu cô không phải là Nhược Nhược, vậy cô có thể nói cho tôi biêt, Nhược Nhược ở đâu không?
Tôi trả lời: Có lẽ cô ấy là người dùng số này trước kia, hoặc trước trước nữa, chỉ biết rằng, em đã dùng số này hơn tháng nay, em chưa thấy ai gọi đến tìm Nhược Nhtrợc, ngoại trừ anh.
Anh trả lời: Cô ấy mất tích rồi.
Tôi nói tiếp: Đến cả số điện thoại cũng đổi.
Anh tiếp lời: Cô ấy thật nhẫn tâm.
Tôi trả lời: Sự dứt khoát của cô ấy, có lợi cho việc anh tìm người yêu khác.
Ví dụ như tôi. Nhưng có những điều không nên nói quá thẳng với đàn ông.
Lúc còn học đại học, tôi rất đố kị với một cô bạn học lớp bên cạnh, không phải vì cô ta xinh hơn tôi, cũng không phải vì cô ta luôn được các bạn trai quý mến, càng không phải vì nhà cô ta nhiều tiền, chỉ là cậu bạn trai tôi thích lại thích cô ta. Họ đã qua lại với nhau, rồi chia tay. Tất cả quá trình đó diễn ra trong khoảng thời gian chưa đầy bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cậu bạn đó đã đau khổ muốn chết, còn cô ta, lại đi tìm một người con trai khác.
Với tốc độ, sức hấp dẫn và việc thay người yêu như thay áo của cô ta, hỏi sao đám con gái không ghét cô ta cơ chứ?
Những cô gái đoan trang một chút sẽ nói: “Cô ta làm mất mặt con gái chúng ta quá”.
Còn tôi thì hỏi: “Con trai thích cô ta ở điểm gì?”.
Bạn bè trả lời