
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134582
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/582 lượt.
ộng, thì thào thấp giọng nói.
Bạch Vân qua một hồi lâu, mới cảm thấy chân đỡ hơn một chút, vẫn tựa vào trong lòng ấm áp của hắn.
Hắn cũng không muốn đặt nàng xuống, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, sau một lúc lâu, mới lại chần chờ mở miệng: “Vì sao lại là anh?”
Nàng hấp hấp cái mũi, lẩm bẩm nói như trả thù: “Có thể là do khi em đang muốn yêu, anh lại vừa vặn đến.”
Có ý gì? Nếu vào cái thời điểm đó, ở bên cạnh nàng là người đàn ông khác, nàng sẽ yêu một người không phải là hắn sao?
Thấy hắn sắc mặt càng lúc càng khó coi, nàng không nhịn được bật cười, “Là gạt anh đó, đầu đất.”
Đầu đất? Hắn cười khổ ra tiếng, nhận mệnh thở dài, một lát sau, nói: “Anh là cố vấn.”
“Ừm.” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, nghe tiếng tim đập vững vàng trong lồng ngực hắn.
“Mẹ anh đi du học ở Mỹ rồi mang thai anh, rồi bà về Đài Loan sinh ra anh. Trước đây, trong nhà, mọi công việc anh đều làm qua, cho nên cái gì cũng biết một chút. Cho đến khi lớn lên, biết càng nhiều, sau này cứ thế tự nhiên trở thành cố vấn.”
“Ừm.” Nàng cầm lấy tay hắn, hai người hai bàn tay lớn nhỏ.
“Mẹ và anh chuyển đi từ chỗ này đến chỗ kia. Anh trước kia cũng không biết vì sao, mãi về sau mới biết được là bà trốn người đàn ông kia.”
“Cha anh?”
Hắn không trả lời, cơ bắp toàn thân cũng vô thức mà trở nên căng thẳng. Nàng gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng than thở, nắm lấy tay hắn.
“Khi vào trung học, mẹ anh qua đời, ông ta phái người tới tìm anh, muốn anh kế thừa gia nghiệp.” Hắn không mang theo chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Ông ta nói ông ta không biết có anh, lúc đầu anh còn tưởng ông ta nói chuyện ma quỷ, mãi về sau mới phát hiện ra ông ta biết mẹ đang mang thai anh còn ruồng bỏ bà, về sau ông ta bị tai nạn xe cộ, không thể có khả năng chuyện đó, cho nên mới nhớ ra anh.”
Ngực một trận co rút đau đớn, nàng ngẩng đầu, lại thấy trên mặt hắn không chút biểu tình, ánh mắt trống rỗng, hắn cất giấu tất cả cảm xúc bên trong, mở miệng tiếp tục nói: “Sau đó anh muốn rời đi, bởi vì trên người không có tiền để về nước, đành phải ở Mỹ làm công, sau đó từ nước này đi đến nước khác, từ thành phố này sang thành phố khác, đổi từ chỗ này sang chỗ khác.”
Tâm tính thiện lương của nàng đau, lại không biết nên làm thế nào để vơi bớt đi nỗi đau của hắn, chỉ có thể lẳng lặng nằm trong lòng hắn, nghe hắn nói.
“Không biết bắt đầu từ khi nào, đã trở thành một thói quen, anh không thể dừng lại ở một chỗ lâu, ở lâu sẽ phiền chán, càng ngày càng khó chịu, rồi lại bắt đầu soi mói thói hư tật xấu của mọi người.” Nói được một nửa, cổ họng hắn co rút nhanh, ngừng lại.
Bạch Vân nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy hắn, chỉ cảm thấy muốn khóc. Người tại sao lại muốn lưu lạc? Thậm chí có thói quen lưu lạc? Hắn rõ ràng là tự ép mình tìm lý do rời đi, tự ép mình chán ghét người bên cạnh, như vậy hắn mới có thể đi được.
“Cũng hay, cũng tốt lắm, mỗi nước đều có phong tục riêng, người ở mỗi nơi cũng khác nhau, mỗi thành phố đều có đặc điểm riêng thú vị.” Như là không muốn thể hiện sự bi ai của bản thân, hắn tự giễu cười cười.
Nàng trợn mắt, nhìn hình ảnh hắn cười hiện rõ trên cửa sổ thủy tinh, tươi cười trên khuôn mặt kiên định ấy, cười mà lại có cảm giác cô tịch.
“Nhiều nơi như vậy, anh thích nơi nào nhất?” Nàng đè nén cảm xúc, may mà âm thanh của mình nghe vẫn như thường ngày.
“Nơi này.” Hắn giật nhẹ khóe miệng, “Nói đến lại thấy kì lạ, đi nhiều nơi như vậy, vẫn là thấy nơi này tốt hơn, nhìn cũng thuận mắt hơn.”
“Bời vì là cố hương.”
“Có lẽ là vậy.”
Nàng không trả lời, chỉ im lặng nằm ở trong lòng hắn.
Không biết qua bao lâu, khi nàng cảm thấy muốn ngủ, hắn mới mở miệng:“Bạch Vân.”
“Vâng?”
“Anh không biết… Chính mình còn có cách ở lại đây được bao lâu.” Hắn tuy nói như vậy, hai tay lại ôm chặt lấy nàng
“Không sao cả.” Nàng vùi đầu ở trong lòng hắn, nhẹ giọng nói.
“Anh không muốn tổn thương em.”
“Em biết.”
Hắn không mở miệng, chỉ ôm nàng, thẳng cho đến khi nàng ngủ.
Đầu cứ như trang giấy đầy keo dán, vừa nặng vừa dính lại hỗn loạn, hỗn độn thành một đống.
Không biết vì sao, sau khi nói rõ ràng với nàng mọi việc, nàng trông như đã có thể lý giải được mọi chuyện, trong lòng hắn một phần cảm thấy yên ổn, một bộ phận khác lại có cảm giác mạnh mẽ, cảm giác như có cái gì đó bất thường, lại giống như có chỗ nào sai lầm. Ngày qua ngày, nàng vẫn cứ như vậy vân đạm phong khinh, nắng chói chang của mùa hè cũng không thể quấy nhiễu đến nàng, nàng nói chuyện, nàng đùa giỡn, nàng vẫn sống cuộc sống một cách an nhàn.
Rồi một ngày, hắn đột nhiên phát hiện cuộc sống của nàng vẫn như vậy chính là nguyên nhân khiến cho hắn thấy thấp thỏm không yên. Một nguyên nhân khác là đôi khi nàng lại nhìn hắn một cách lạ thường, khi hắn phát hiện thì nàng dời tầm mắt, giống như vừa làm chuyện gì không bình thường.
“Anh, người Đài Loan ăn nhiều như thế sao?”
Hắn phục hồi tinh thần, nhíu mày nhìn Hawke ở đây ăn không ngồi rồi đã được một tuần.
“Vừa mới đây anh đã nấu đủ cho cả một đội bóng ăn, anh lại còn muốn nấu thêm à?”