
Tác giả: Hương Di
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134733
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/733 lượt.
a cô tập trung vào mình.
“Em tỉnh lại đi, chỉ cần em tỉnh táo lại, em sẽ nhìn thấy anh.”
Cô vẫn không có phản ứng, anh thu tâm cúi đầu xuống hôn lên môi cô, thật sâu thật sâu, dùng tất cả tình cảm của mình để hôn cô, hy vọng nụ hôn này có thể làm cô tỉnh táo.
Mắt cô vẫn không chớp, cả người cứng lại như rối gỗ, miệng vẫn thì thào mấy câu, “Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá……”
Diệp Uy đứng một bên thấy họ như vậy, cũng không nhịn được mà thấy mũi mình cay cay, hắn nghĩ cứ như vậy thì không phải biện pháp tốt, lên tiếng nói:“Tôi thấy chúng ta nên đưa Tình Hoan đến bệnh viện đi.”
***
Nằm viện năm ngày, tình trạng của Hứa Tình Hoan vẫn như cũ không hề cải thiện, mà mấy ngày nay Bạch Hạo Duy luôn canh giữ bên cạnh cô, một tấc cũng không rời, ngày nào cũng ôm cô, không ngừng nói chuyện với cô.
“Khi nào em khỏe hơn, anh lại đưa em đi xem mưa sao băng được không? Em còn nhớ không, khi chúng ta cùng xem mưa sao băng anh đã cầu hôn em, lúc đó anh nói, anh muốn được làm sao băng của em, giúp em thực hiện nguyện vọng của mình.”
“Em biết không? Bây giờ anh chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng em nhanh khỏi bệnh, cho dù muốn anh chết một lần nữa anh cũng sẵn sàng.”
Lúc này, Hứa Triết Tự cũng đang tự trách mình, trách mình lúc trước đã dùng phương pháp thôi miên để giúp chị quên anh rể, Phí Lăng Sương từng khuyên anh, chị ấy nói như vậy rất nguy hiểm, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn chị mình đau khổ, cho nên vẫn sử dụng tùy tiện.
Ai biết anh rể có thể sống lại, dựa vào thân thể của người khác mà sống lại.
Nếu anh có thể biết trước, biết trước mọi chuyện thì đã không đến nước này.
Anh rể sống lại rồi muốn gặp chị là không sai, chị càng không sai, mà sai là…… vận mệnh tàn khốc, rõ ràng hai người đều muốn tốt cho người kia, nhưng kết quả lại thành như vậy.
Có thể đổ lỗi cho ai, có thể trách ai?
Ngày thứ sáu, trước khi Troy trở về Mỹ, đã tới bệnh viện thăm họ, hắn vô cùng hối hận, Hứa Tình Hoan bị như thế này lỗi lớn là ở hắn.
“Duy, chuyện này tôi có lỗi, ngày nào tôi cũng cầu nguyện, hy vọng cô ấy sớm khỏi.” Tuy rằng trước kia hắn đe dọa cô, đánh cô bất tỉnh, nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ muốn cô chết, nay chuyện biến thành như vậy, hắn thực áy náy, nhưng một việc nhỏ nhoi hắn cũng không giúp được.
Bạch Hạo Duy chỉ gật gật đầu. Bây giờ anh rất khó nói ra lời tha thứ cho Troy, nhưng trong chuyện này, lỗi anh phạm phải còn lớn hơn Troy, cho nên anh cũng không thể trách móc hắn cái gì.
Cứ như vậy, máy bay đưa Troy đi, nhưng lại đưa Phí Lăng Sương trở về, cô nhận được điện thoại của Bạch Hạo Duy, biết được tình hình của Hứa Tình Hoan, cô lập tức bỏ dở việc đang nghiên cứu trên tay, vội vàng trở về từ Mỹ.
Thấy ánh mắt Bạch Hạo Duy chăm chú nhìn Tình Hoan, thấy sự chăm sóc của Bạch Hạo Duy dành cho Tình Hoan, cô tin người trước mắt này, thật sự chính là em trai đã qua đời của mình, Phí Lăng Tuyên.
“Chị, chị nói cho em biết, em phải làm thế nào thì Tình Hoan mới tỉnh lại đây?” Bạch Hạo Duy bất lực cầu xin. Uống thuốc rồi, châm cứu rồi, mọi biện pháp trị liệu đều đã làm, nhưng Tình Hoan vẫn trốn trong thế giới của mình, không chịu đi ra. Bác sĩ nói, có lẽ do thôi miên đã được giải, cô ấy bất ngờ phải thừa nhận quá nhiều chuyện, nên ý thức mới tránh đi theo bản năng.
Phí Lăng Sương nghẹn ngào, một lát mới nói:“Chị đi nói chuyện với bác sĩ của cô ấy trước nhé.”
Cô thảo luận với bác sĩ của Hứa Tình Hoan, họ cho rằng để Hứa Tình Hoan trở lại khung cảnh quen thuộc có thể sẽ cải thiện được tình trạng của cô, vì thế Bạch Hạo Duy quyết định đưa cô trở lại nơi trước đây họ từng sống.
Trước ngày đến đó, anh còn đặc biệt nhờ Hứa Triết Tự một việc.
“Triết Tự, em có biết nhẫn cưới của anh chị Tình Hoan đã để đâu không?” Lúc đến ký đơn ly hôn, anh thấy trên tay cô không còn nhẫn cưới nữa, nhất định cô đã tháo nó ra, nhưng anh lại không biết cô để nó ở đâu.
“Em biết.” Sau khi chị bị thôi miên, anh đã giấu tất cả mọi thứ có liên quan đến anh rể, trong đó có cả chiếc nhẫn cưới cô để trong góc tủ.
“Có thể mang nó đến đây không?”
“Được.” Không lâu sau, Hứa Triết Tự đã cầm chiếc nhẫn đó đến.
Mà chiếc nhẫn kia của anh, cũng được Phí Lăng Sương đưa cho.
Mới vào đầu hạ mà ánh mặt trời đã chiếu những tia nắng gay gắt xuống mặt đất, Bạch Hạo Duy để Hứa Tình Hoan ngồi ở phòng khách, gió chiều thổi tung rèm cửa màu trắng, ánh mặt dừng trước ban công.
Anh cầm nhẫn cưới, giống như ngày họ kết hôn, thận trọng đeo nhẫn vào tay cô, sau đó anh nắm tay cô, cũng để cô đeo nhẫn cho mình.
“Tình Hoan, chờ em khỏi bệnh, chúng ta sẽ kết hôn một lần nữa, lần này, nhất định chúng ta sẽ cùng sống đến bạc đầu!” Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt vô thần đờ đẫn của cô.
Dường như ánh mắt cô bị chiếc nhẫn lấp lánh đó hấp dẫn, ánh mắt Hứa Tình Hoan nhẹ nhàng chớp chớp.
Tuy rằng động tác này rất nhỏ, nhưng Bạch Hạo Duy lại dễ dàng nhìn ra, anh vui mừng đặt tay lên mặt cô.
“Em còn nhớ rõ sao? Đây là nhẫn kết hôn của chúng ta, là chúng ta cùng đi chọn đó.” Anh giơ bàn tay đeo nhẫn của mình lê