
Tác giả: Hương Di
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134703
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/703 lượt.
.
“Vì sao?!” Một tiếng gầm gừ gần như tuyệt vọng.
Khuôn mặt tuấn tú luôn tràn ngập nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, giờ phút này đã mất đi tất cả ánh sáng.
“Vì sao lại muốn làm như vậy với tôi? Vì sao muốn sau khi tôi thật vất vả mới cưới được Tình Hoan, lại tàn nhẫn với tôi như vậy?! Vì sao? Vì sao?! Tôi phải làm thế nào với Tình Hoan đây? Tôi đã hứa sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, yêu thương cô ấy cả đời!”
Tiếng kêu gào đau đớn thống khổ, tiếp theo hai tay phẫn nộ đảo qua, tất cả những thứ trên bàn đều bị anh đẩy xuống đất.
Một bức ảnh chụp rơi xuống gần chân anh, trong ảnh chụp là anh và Tình Hoan, Tình Hoan nở nụ cười quyến rũ ngọt ngào được anh ôm vào trong ngực.
Anh chậm rãi vươn tay, xoay người nhặt bức ảnh lên.
“Tình Hoan, em nói anh nên làm gì bây giờ? Vì sao số phận tàn khốc như vậy lại rơi trên người anh?” Anh nghẹn ngào nói với cô gái mình yêu nhất trong bức ảnh.
Ngồi lại trước bàn, anh mở ngăn kéo thứ hai ra, muốn nhìn hình ảnh mình và Tình Hoan chụp trong ngày cưới. Nó có thể làm dịu lòng anh, nhưng ngoài ý muốn anh phát hiện cuốn album đã không còn ở đó nữa.
Anh kinh ngạc cầm lấy quyển hộ chiếu, nhíu mày.
Nếu cuốn album kia là Tình Hoan lấy đi, thì nhất định cô ấy cũng thấy được bản hộ chiếu này, thế nên…… Cô ấy đã biết chuyện anh không đi Hongkong!
Nhưng cách đây vài ngày khi anh trở về, Tình Hoan cũng không hỏi anh chuyện này, vẻ mặt cũng không có gì khác thường mà.
Anh nhắm mắt nghĩ lại một lát, tự nhủ mình không cần hoảng loạn, sau khi thu lại cảm xúc hỗn loạn, anh mới đem tất cả những thứ bị rơi xuống sàn kia – dọn sạch, đem những mảnh giấy nhỏ rơi bên cạnh thùng rác kia quăng vào thùng rác.
Một lúc sau, chờ Hứa Tình Hoan trở về, anh giả bộ không chút để ý hỏi:“Đúng rồi, bà xã, em có nhìn thấy những bức ảnh em trai em chụp giúp chúng ta vào ngày cưới không?”
“Ngày anh đến Hongkong, em đã lấy về phòng để xem rồi.” Cô nín thở, muốn nghe anh giải thích chuyện hộ chiếu như thế nào.
Quả nhiên cô ấy đã nhìn thấy bản hộ chiếu đó. Anh lặng lẽ hít sâu một hơi, nháy mắt nói:“Bà xã, em nói thật đi, có phải em nghi ngờ anh lừa em là đến Hongkong, nhưng trên thực tế lại không đi không?”
“Tại sao em phải nghi ngờ chứ?” Tim cô nhảy dựng lên, hỏi lại.
“Bởi vì hộ chiếu của anh đặt trong ngăn kéo, không mang đi mà, lúc em lấy cuốn album chắc là đã thấy được rồi.”
“Em không có thời gian rỗi để nghi ngờ chuyện đó làm gì, em đã sớm đoán được là nhất định anh không tìm thấy hộ chiếu, cho nên mới đi làm lại.” Thấy vẻ mặt tự nhiên của anh hỏi cô chuyện này, cô liền biết phỏng đoán của mình lúc trước là đúng, nhất định là anh nghĩ hộ chiếu bị mất, cho nên đã sớm đi làm lại rồi.
Nghe vậy, anh giả bộ thất vọng nói:“Bà xã thật thông minh, thế mà đã bị em đoán trúng rồi, nhưng mà, phản ứng của em cũng quá lãnh đạm.”
Rất lãnh đạm ư?“Vậy em phải làm thế nào mới đúng?”
Anh kích động nói:“Em phải nhéo tai anh, sau đó dùng giọng điệu phẫn nộ chất vấn anh, hai ngày trước đã lêu lổng đi tìm ả hồ ly tinh nào?”
Hứa Tình Hoan tức giận cho anh một ánh mắt xem thường.“Con đường trở thành người đàn bà chanh chua đó không thích hợp với cá tính của em đâu.” Người này nữa, cô đã không làm ầm ĩ lên với anh rồi, thế mà anh lại còn ngại cô phản ứng bình thản, nếu có lần sau thì phải bỏ hạt tiêu vào trà nóng của anh mới là đúng sao, phản ứng như vậy thì anh mới thích hả.
“Nói cũng phải, bà xã của anh là thục nữ tao nhã mà, sẽ không làm mấy cái chuyện vô lý này đâu.” Phí Lăng Tuyên ngồi xuống sô pha, bế cô ngồi lên đùi mình, cọ cọ vào cái mũi của cô, nửa thật nửa giả hỏi:“Bà xã, nếu có một ngày anh không thể ở bên cạnh em nữa, em có thể sẽ thế nào?”
“……” Đầu tiên, Hứa Tình Hoan ngẩn ra, tiếp theo, thấy được nụ cười trên mặt anh, thầm nghĩ nhất định là anh lại muốn cô nói ra những lời buồn nôn rồi, nên cô cố ý giả như không hiểu ý anh nói:“Trước kia không gặp được anh không phải là em vẫn sống tốt sao.”
Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Phí Lăng Tuyên bỗng sụp đổ.“Nói cũng đúng, trước đây không gặp anh em vẫn rất khá, cho nên, không có anh em vẫn có thể sống tốt.” Cụp mắt xuống, ánh mắt anh xẹt qua một tia ảm đạm xen lẫn một chút vui mừng. Anh kéo cô,“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa no đủ nào.”
Hứa Tình Hoan choáng váng, ẩn ẩn cảm thấy hình như giọng nói của anh lộ ra một chút đau thương, nhưng lại nhìn kỹ vẻ mặt của anh, đã thấy trên mặt anh vẫn giữ nụ cười sáng lạn như trước đây. Cô thầm nghĩ là mình đã nghe lầm, với tính cách lạc quan vui vẻ của anh, loại cảm xúc đau thương này làm sao có thể xuất hiện trên người anh được.
Nhưng cô vẫn lôi kéo tay anh.
Anh khó hiểu quay đầu nhìn cô.
“Tuy nhiên từ sau khi gặp được anh, em đã trở nên rất hạnh phúc.” Thấp giọng bổ sung thêm câu này. Anh không chỉ mang đến niềm vui cho cô, không chỉ làm cô sung sướng, mà còn trở thành nơi tâm hồn cô có thể dựa vào, chỉ cần có anh bên cạnh, cho dù trời sập xuống cô cũng không có cái gì gọi là cảm giác.
“Em cũng làm cho anh rất hạnh phúc. Tình Hoan, anh hy vọng c