
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa
Tác giả: KellyKil
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341187
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1187 lượt.
cô còn ở bên rất hay nói dối để chạy đi chơi, làm cô lo lắng không ngừng, kết quả y rằng nàng suýt bị xe tải đâm. Hiện tại cũng vậy, nếu như nàng gặp tai nạn, thử hỏi cô sẽ như thế nào?
- Chị! Chị đừng như vậy mà! – Tiểu Vy chống nạnh, có chút khẩn trương nói.
- Thôi được rồi! Nhớ gọi điện cho chị!
- Hì, biết mà! Tạm biệt hai người!
Đợi chiếc xe Ferrari rời đi, khẽ thở dài, nàng thật sự khẩn trương vậy sao?
- Tòa nhà đó… đối diện phải không?
“Két!!!”
Trên đường lớn, mọi người kinh hoàng nhìn xa Ferrari lướt qua với tốc độ đáng sợ, vượt lên trước xe Bugatti phanh gấp lại.
- Du Tâm, em ngồi đây! Tôi sẽ trở lại nhanh thôi! – Phàm Vũ cười, ôn nhu vuốt tóc cô.
Mà Du Tâm cũng chính vì hành động này của hắn mà rợn tóc gáy, khẽ rùng mình. Cô cùng lắm chỉ là một viên thư ký nhỏ, như thế nào tổng tài mới từ nước ngoài trở về. Vừa gặp cô đã muốn cô lên làm thư ký riêng cho hắn.
- Có chuyện gì sao? – Phàm Vũ bước ra ngoài, đóng cửa xe lại, như thế Du Tâm ở bên trong sẽ không nghe được đối thoại của họ.
Hải Từ thật sự tức giận. Cô tại sao không ra? Còn nhìn Phàm Vũ?!
- Được! Em không ra! Tôi sẽ làm!
- Này! Bạch tiên sinh, anh không nên như vậy! Tâm nhi là người của tôi! – Phàm Vũ bắt được tay hắn, cười rạng rỡ.
Bất quá, nhìn nụ cười này, hắn càng tức mắt.
“Rầm!”
Phàm Vũ bất ngờ bị hắn cho một quyền, không kịp tránh, ngã nhào xuống đất, khóe miệng ứa máu.
Người hai bên đường xúm lại, tò mò nhìn hai nam nhân điển trai đang tranh đấu. (Kelly: Chuyện thường, ta là thục nữ, có trai đẹp đương nhiên phải ngắm, vì vậy truyện của ta nhân vật nam nào cũng phải đẹp =)))
- Chuyện gì?! Phàm.. – Du Tâm vội vàng mở cửa xe, nhìn Phàm tổng ngồi dưới đất, liền đi đến gọi.
Hải Từ thấy được hành động của cô, hung hăng đưa tay kéo cô lại, không để cô nói tiếp liền mở giọng lạnh lùng:
- Phàm tiên sinh, anh không có quền gọi cô ấy là Tâm nhi, càng không thể nói cô ấy là người của anh!
Du Tâm tuy không biết sự việc ra sao, nhưng nghe lời hắn nói, hiểu được vài phần.
Cô cái gì là người phụ nữ của hắn?!
- Phàm tổng?!
- Tâm nhi! Mau lại đây! – Phàm Vũ đứng lên, đưa tay về phía nàng.
- Du Tâm! Em thử xem! – Hải Từ hung hăng nhìn cô, bàn tay nắm cổ tay cô tăng thêm vài phần lực đạo.
- Đau… Tôi là mới gặp anh một lần.. Hơn nữa.. Anh ấy là tổng giám đốc của tôi… – Du Tâm khẽ nhíu mày, khổ sở nói.
- Tâm nhi, lại đây! – Phàm Vũ nhắc.
- Được! Tôi cho em quyền lựa chọn. Một là tôi, hai là hắn. Nếu em bỏ đi, em là của tôi! Em ở lại, là của hắn! – Hải Từ thả tay cô ra, cười trào phúng. Hắn biết, ở trường hợp này, nữ nhân nào cũng sẽ không chịu đựng được mà bỏ chạy.
Du Tâm không có lực chống đỡ, ngã xuống.
Như vậy là sao? Một bên là người mới gặp một lần. Một bên lại là tổng giám đốc của mình.
Thế nhưng hai người họ tại sao lại bắt cô lựa chọn?!
- Tâm nhi..
- Du Tâm, em còn 5 giây! – Hải Từ cao ngạo đứng ở đó, ánh mắt nhìn cô đầy lửa nóng.
Tay nắm chặt váy, cô cắn răng. Rốt cuộc không nhịn được nữa.
- Du Tâm, trả lời tôi!
- Tâm nhi..
- Mẹ nó! Các người im miệng hết đi! Tôi không phải đồ chơi cho các người mà tùy tiện sai khiến! Ai tôi cũng không chọn! – Du Tâm vứt bỏ hết hình tượng thục nữ, đứng lên phủi lớp bụi ở váy, hung hăng trừng mắt với hai người đàn ông.
- Mẹ nó! Các người rốt cuộc nghĩ mình là ai? Đều không phải cái gì thân thích của tôi cả!
- Tâm nhi?!
- Im! Đừng có gọi tôi Tâm nhi! – Cô chỉ tay về Phàm Vũ.
Hải Từ đứng một bên cười. Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng mở miệng ra chửi người được rồi.
Du Tâm ở giữa hung tợn nhìn hắn. Cười cái gì? Cũng không phải là tận thế, hắn cười cái gì?!
- Anh cười cái gì? Thật điên quá đi! – Cô xoay người, hoàn toàn quên mất lời hắn, tiêu sái bỏ đi.
Đám người đứng bên đường nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đi đến, bất quá lại mang bộ mặt tức giận, không phản ứng, vẫn đứng đó nhìn cô.
Quái, sao đám người này đứng đó nhìn cái gì?
- Mau tránh ra! Hôm nay rảnh quá à?! – Du Tâm hét lớn, mặc kệ đám đông, chen vào xô dịch không thôi.
Mà đám người cũng vì lời cô nói mà thẹn thùng, đành phải rời đi.
- Phàm tiên sinh, sau này anh nên biết ý! Tránh đụng tới nữ nhân của tôi!
- Nữ nhân của anh? Chẳng phải đây là lần đầu tiên anh gặp sao? – Phàm Vũ cười mỉa.
- Vậy thì tối nay, cô ấy bắt đầu sẽ là người phụ nữ của tôi! – Hải Từ lạnh lùng nhìn hắn, ung dung ngồi lại vào xe Ferrari.
- Bạch Hải Từ! Anh định làm gì? Tôi tuyệt không cho phép anh làm vậy! – Phàm Vũ đứng tại chỗ nói lớn, nhìn bóng xe màu đen đã rời đi.
“Rầm!”
Bạch Hải Từ định làm gì với Du Tâm?
Cho dù là gì, hắn tuyệt không đồng ý!
- Đáng chết! Bọn các người đáng chết! – Du Tâm tùy tiện đá một viên sỏi trên đường.
“Két!”
Bỗng nhiên một chiếc xe Ferrari dừng lại trước mặt cô, làm cô nhất thời bị hoảng sợ, lui lại phía sau vài bước.
Hải Từ trong xe bước ra, đưa tay ôm cô vào lòng.
- Này! Làm gì?! Ưm..
Không đợi nàng nói hết câu, hắn cú