XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Gia Lấy Vợ

Vương Gia Lấy Vợ

Tác giả: Trạm Lộ

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134769

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/769 lượt.

xao động hay không?"
Bả vai nàng run lên, thanh âm buồn bực nói: "Không có."
"Bụng còn đau không?" Hắn quan tâm hỏi: "Có phải là bị bệnh? Nhìn sắc mặt ngươi vẫn không tốt." Hắn gần sát chút nữa, đưa thay sờ sờ trán của nàng: "Sao trán lại lạnh như vậy?" Hắn kinh ngạc.
Tránh tay của hắn, nàng có chút không kiên nhẫn nói: "Ta không sao mà, có thể là ăn xấu bụng."
Hoàng Phủ Mông cười nói: "Cũng chưa thấy ngươi ăn cái gì nha, là cha nương ngươi làm cái gì ngon, cho nên vụng trộm lén ta đi ăn?"
Chu Tĩnh Dương lặng im một lát, sau đó chậm rãi nói: "Mông vương..."
"Ừ."
"Cám ơn ngươi."
"Ừ?"
Nàng lấy hết dũng khí nói tiếp: "Cám ơn ngươi vẫn chăm sóc ta như vậy, cứu ta từ chỗ thanh lâu kia, để ta làm việc ở Vương Phủ, bây giờ lại giúp ta dành danh hiệu công chúa, tổ tiên của chúng ta mấy đời đều là nhà nghèo khổ, bây giờ cho tới suốt đời sau nữa cũng không có công chúa nào."
Dựa lưng vào cửa xe cười, một tay hắn kéo cổ của nàng qua, hướng mũi thanh tú của nàng quát nhẹ: "Đây coi là cái gì, ngươi không cần suốt ngày sáng đêm luôn nhớ kỹ cảm ơn ta, chỉ cần bình thường ngươi nói nhiều lời chút, không cần phải luôn kiềm nén khó hiểu, làm ta thấy sốt ruột là tốt rồi."
"Từ nay về sau… Nhất định sẽ không lại phiền toái ngài." Nàng sâu kín thở dài.
Hoàng Phủ Mông có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại, không động tâm trả lời: "Chuyện say này ai nói chính xác được, tuổi ngươi còn nhỏ, không biết trên đời này có thật nhiều phiền toái, chuyện gặp phải, lại có bao nhiêu?"
Chu Tĩnh Dương nhắm mắt lại, dựa vào vai của hắn, ở trong không gian thu hẹp này hô hấp từng hơi thở khẽ lên khẽ xuống hoà nhau của hắn. Nàng tham luyến vụng trộm hít vào, bởi vì thời gian đã không nhiều lắm…
Ngày hôm sau, thừa dịp Hoàng Phủ Mông tới Binh bộ làm việc, Chu Tĩnh Dương một thân một mình vào cung, vừa thấy Hoàng Thượng, nàng trực tiếp quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, ta nguyện ý tiếp nhận an bài của người."
Hoàng Phủ Bác cao cao tại thượng nhìn nàng, khóe mắt hiện ra nếp nhăn trên mặt mỉm cười hài lòng: "Trẫm không nhìn lầm, ngươi quả nhiên là một đứa bé hiểu chuyện. Người Tây nhạc muốn ba ngày sau khởi hành về nước, trẫm nghĩ, ngươi có thể cùng đi với đám bọn hắn, tới đó sớm một chút, cũng có thể sớm hiểu rõ đối phương, ngươi thấy thế nào?"
"Tĩnh Dương tùy ý bệ hạ an bài."
"Đứa trẻ ngoan, vậy ngươi đi về trước đi, trẫm sẽ sai người chuẩn bị tốt đồ cưới của ngươi. Ngươi yên tâm, cha mẹ của ngươi, trẫm sẽ an bài người chiếu cố thật tốt, tuyệt sẽ không bạc đãi."
"Tĩnh Dương tạ ơn." Nàng ngây người nghe, thẫn thờ tạ ơn, rồi cáo lui, rời đi hoàng cung.
Hoàng Phủ Mông chỉ ở Binh bộ dạo qua một vòng liền đi tới Lại bộ, nơi này có không ít bộ hạ cũ của hắn, nhìn thấy hắn, lập tức câm như hến, ngay cả thanh âm cũng không hé ra ngoài.
"Các vị đại nhân đều vội sao? Chớ khẩn trương, ta chỉ tới thăm hỏi mọi người một chút, năm đó lúc ta còn trông nom Lại bộ, cũng không để cho các ngươi vui vẻ bao nhiêu, bây giờ Thái tử coi quản, ta lại rất nhớ các vị đại nhân, ngày thường lúc thượng triều không rảnh cùng các vị nói chuyện phiếm, hôm nay coi như là lão bằng hữu nói chuyện phiếm đi! Đổng đại nhân, sao ngài lại đứng phía sau? Nghe nói gần đây ngài thực rất bận rộn, cũng đã đi tới phủ của mấy vị đại nhân rồi?"
Lần này Đổng Nguyên chuyên phụ trách điều tra những khoảng tiền sai sót của hoàng tử cùng triều thần, hắn biết rõ Thái tử lệnh chính mình tra những sự tình này, là muốn nói phải làm khó Mông vương, nhưng hắn thân là thần tử, chỉ có thể kiên trì tiếp nhận chuyện xui xẻo này, hôm nay thấy Mông vương tới cửa thăm hỏi, từ lúc đầu hắn đã lẩn rất xa, kết quả vẫn bị Mông vương chỉ điểm đi ra, đành phải cười khổ bước ra: "Mông vương, hạ quan là phụng mệnh làm việc, xin người… thông cảm hạ quan khó xử."
"Đúng vậy đúng vậy, hôm nay Thái tử mới là chủ tử chân chính của ngươi, hẳn ngươi sớm đã quên, ban đầu là ai đem ngươi đề bạt đến Lại bộ". Hoàng Phủ Mông cười lạnh nhẹ gật đầu: "Quên mất nguồn gốc, cái này mà đại nhân cũng không hiểu sao? Nếu không phải ta tiến cử ngươi, bây giờ Đổng Nguyên ngươi còn đang làm Huyện lệnh nho nhỏ ở Linh Nham huyện!"
Bị hắn nói tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Đổng Nguyên liền vội vàng cuối người nói: "Vương gia giáo huấn rất đúng, nhưng mà chuyện Thái tử phân công hạ quan không dám không làm…" Hắn dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được thì thầm nhỏ giọng nói: "Hơn nữa trước đó không phải hạ quan đã đến Lưu đại nhân cùng tứ Hoàng Tử thông báo rồi…"
"Hừ, nếu không có như thế, ngươi nghĩ rằng hôm nay ta và ngươi vẫn còn có thể nhàn hạ thoải mái nói chuyện sao?" Hoàng Phủ Mông liếc hắn một cái, sau đó nhìn thấy trên bàn chồng chất văn kiện như núi, sổ sách, bước thẳng tới mở ra: "Các vị đại nhân khổ cực như vậy, ta cũng không muốn quấy rầy, nếu có chuyện gì cần Hoàng Phủ Mông ta phối hợp điều tra hoặc trả lời thắc mắc, thỉnh cứ mở miệng, cửa chính Mông vương phủ của ta tùy thời rộng mở cho các vị."
Hắn rời khỏi Lại bộ, đúng lúc nhìn thấy Lưu Thu Hoằng vội vã xuốn