
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Full
Tác giả: Điển Điển
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134657
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/657 lượt.
n hắn biết câu trả lời của cô là thật, nhưng lại không thể không nói: "Tối nay chúng ta không cần thảo luận lại chuyện này, anh dẫn em đi dạo một chút! Nếu em không sợ lạnh, coi như là lần đi dạo cuối cùng trước khi rời đi!"
"Vâng, em rất vui lòng đi cùng với anh, có tri kỷ cùng chia sẻ đêm mùa đông lạnh giá, là một trong những hạnh phúc lớn nhất của cuộc sống!"
Mấy phút sau, Tâm Dao thay đổi bộ quần áo màu đỏ thẫm xuất hiện trước mắt Hoài Triết, trên người cô mặc thêm chiếc áo khoác ngoài màu trắng hắn đưa hôm lễ Giáng Sinh, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau, càng tăng thêm dáng vẻ thướt tha, thùy mị.
Hắn đi đến trước mặt cô, vừa cười vừa cầm tay Tâm Dao, "Tối nay, anh là người đàn ông được mọi người hâm mộ nhất."
Khóe môi Tâm Dao nhếch lên, không che giấu được vui vẻ, cùng hắn đi ra khỏi phòng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Như những ngày tháng tư bình thường khác, quảng trường phía trước sân bay Tùng Sơn, bị bao phủ bởi mưa xuân dày đặc.
Tâm Dao bước xuống xe buýt ở sân bay quốc tế đi Đài Bắc, đứng phía bên quảng trường trước sân bay Tùng Sơn, nhìn mưa phùn rả rích của thiên nhiên, nhìn những dòng xe chạy tới lui và giọng nói quen thuộc của mọi người.
Đài Loan thật là đáng yêu!
Cửa kiếng sau lưng phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô, cô nhìn xung quanh, sau đó ngồi vào một chiếc tắc xi được sắp xếp sẵn.
"Thưa cô, xin hỏi đi đâu?" Tài xế quay đầu lại hỏi.
Cô không suy nghĩ một chút nào, nói: "Ngã ba đường Nhân Ái."
Xe lập tức chạy tới trước, ngoài cửa xe, những tòa nhà đang xây dựng ở đại lộ Bắc Đôn Hóa lay động và lùi dần về phía sau, chiếc xe rất nhanh chóng lái vào những tàng cây xanh biếc dày đặc, không lâu sau đó, tiến vào đại lộ Nam Đôn Hóa, một tòa nhà hình tròn màu trắng rất dễ thấy đập vào mắt, cô cảm thấy dòng máu trong cơ thể đột nhiên lưu chuyển rất nhanh.
"Dừng xe!" Đột nhiên cô hô một tiếng, ngay cả chính mình cũng sợ hết hồn.
Tài xế quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô nàng một cái, sau đó dừng xe ở ven đường.
Cô xuống xe, đứng yên vài giây trước cửa tòa nhà màu trắng, sau đó di chuyển những bước chân không lưu loát, từng bước từng bước đi vào"Nghệ Linh" .
Bầu không khí vẫn thanh lịch, âm nhạc vẫn tuyệt vời như trước, mùi cà phê thơm ngát bay trong không khí, trong đại sảnh vẫn những bóng người nhộn nhịp như xưa. . . . . . Cô nhìn quanh, đi tới, đột nhiên, một bức tranh treo nơi góc tường thu hút sự chú ý của cô, cô bất tri bất giác đi tới, nhìn nó chăm chú, cho đến khi tầm mắt bị một tầng hơi nước làm cho mơ hồ.
Sau đó cô đi về phía quầy, hướng về phía người phục vụ đang pha cà phê hỏi: "Xin hỏi, quản lý của anh có ở đây không?"
" Giám đốc Lâm, phải không?"
"Đúng rồi, tôi muốn mua tranh."
"Xin vui lòng chờ một chút."
Phục vụ đi vào phía sau một gian phòng nhỏ, một lúc lâu, một bóng dáng cao gầy sải những bước lớn đi ra ngoài, là Tiểu lâm.
Đầu tiên Tiểu Lâm do dự một chút, sau đó vui mừng kêu to: "Cô Hàn! Đã lâu không gặp!"
"Ở Mĩ một thời gian, vừa mới xuống máy bay." Tâm Dao lịch sự bắt tay Tiểu Lâm.
"Hả? Đi học sao?" Anh ta hỏi, không nhịn được quan sát cô.
Bộ áo đầm màu đen rất lịch sự tao nhã ôm gọn vóc người gầy yếu của cô, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, cô vẫn như cũ, trầm tĩnh, duyên dáng và xinh đẹp như vậy.
"Không, lo một số việc riêng tư."
"Ừ. Ngồi máy bay lâu như vậy, nhất định cô rất mệt mỏi! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Tiểu Lâm nhấc chiếc vali của cô, nhiệt tình dẫn cô tiến vào phòng tiếp khách.
Những bước chân cứng ngắc của Tâm Dao lập tức thu hút tầm mắt của Tiểu Lâm, anh ta không tự chủ được nhìn xuống dưới làn váy màu đen, lập tức bị khớp chân giả trông rất sống động dọa cho hoảng sợ.
Dừng bước, anh ta ngẩn ngơ, tại sao lại có thể đem một thứ đồ lạnh như băng, tàn nhẫn gắn vào một cô gái thơ mộng đến mê hoặc người ta như thế kia.
Vẻ mặt kinh ngạc của anh ta không thoát khỏi ánh mắt của Tâm Dao.
"Một tai nạn xe hơi ngoài ý muốn ở Mĩ đã cướp đi nửa cái chân của tôi." Giọng điệu của cô vô cùng bình tĩnh.
Tiểu Lâm chết lặng người, ngơ ngẩn nhìn Tâm Dao chằm chằm.
"Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Đây dường như là một câu hỏi ngu ngốc nhất.
"Số phận đã an bài."
"Nhưng không nên xảy ra với cô!" Những câu nói này lại càng ngốc.
"Nó muốn xảy ra ở người nào thì người đó phải chịu, ai cũng phải khoanh tay chịu trói mà thôi." Cô bình tĩnh nói: "Yên tâm! Tôi không có yếu đuối như vậy!"
Tiểu Lâm sững sờ nhìn cô, thật lâu sau đó, mới hốt hoảng nói: "Thật xin lỗi, nhất định cô đứng rất mệt mỏi rồi, chúng ta nhanh vào trong ngồi đi!"
Tâm Dao đi theo Tiểu Lâm vòng qua quầy, đi vào phòng tiếp khách phía sau, sau đó hai người ngồi xuống, phục vụ lập tức bưng tới hai ly cà phê.
"Mộ Văn có biết chuyện này không?"
Cô lắc đầu, "Tôi không cho anh ấy biết, cũng không có ý định cho anh ấy biết. Hi vọng anh cũng có thể giúp tôi bảo vệ điều bí mật này."
"Tại sao?" Anh ta có chút kích động, "Cho dù chỉ là bạn bè, cũng có thể cho cậu ấy