Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Không Lối Thoát

Yêu Không Lối Thoát

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341214

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1214 lượt.

tai anh theo giọng nói của cô.
Chiếc máy bay lao vút lên bầu trời, ánh nắng mùa đông chiếu rọi khắp không gian, chiếu xuống chiếc xe đang lao nhanh trên đường, ngày càng xa sân bay.
Sắc mặt của người phụ nữ đang lái xe không chút biểu cảm nhưng giọng nói của cô không bình tĩnh như vẻ mặt: “Em phải quay về bên anh ấy…” Nghĩ đến mấy từ chuẩn bị thốt ra miệng, trong lòng Viêm Lương nhói đau, nhưng cuối cùng cô vẫn nói: “… dù anh ấy sống hay chết.”






Vì anh là Tưởng Úc Nam
Một ngày cuối tuần, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân gặp dịp thảnh thơi hiếm có, cùng ở phòng chiếu phim được trang trí hoàn toàn mới của hai người, xem một bộ phim điện ảnh của Châu Âu. Tưởng phu nhân gối đầu lên chân Tưởng tiên sinh, dán mắt vào màn hình. Tưởng tiên sinh chẳng có hứng thú, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Gọt cho anh quả táo!”
Tưởng phu nhân không ngẩng đầu, thò tay vào giỏ hoa quả trên bàn uống nước, lấy quả táo đưa cho chồng.
Vợ không chịu gọt táo, vậy thì… “Bóc cho anh quả nho!” Chắc là được chứ?
Tưởng phu nhân lại đưa tay ra sờ soạng, phát hiện không có nho, liền khoanh tay trước ngực, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục giả vờ xem phim.
Trong lúc nói chuyện, Viêm Lương nhất thời quên không giữ cổ áo. Tưởng tiên sinh đã không chỉ thỏa mãn ánh mắt, từ từ thò tay vào cổ áo cô.
Ngay sau đó, bàn tay anh bị đánh “bốp” một cái. “Anh không đồng ý vụ đó, em sẽ không cho anh động vào người em!” Tưởng phu nhân không cho chồng cơ hội thương lượng.
Mặc dù Viêm Lương nói rất mơ hồ nhưng Tưởng Úc Nam lập tức hiểu ý. Anh bất lực ôm trán. “Anh không muốn có con bởi anh lo căn bệnh này sẽ bị di truyền. Nhưng đây không thể trở thành lý do để em ngăn cản nhu cầu sinh lý bình thường của anh.”
“Đợi con của chúng ta bằng tuổi anh, y học đã rất phát triển rồi.” Viêm Lương không chịu nổi mấy câu nói nhàm tai của chồng. Cô gí ngón tay vào mũi anh. “Đúng là cổ lỗ sĩ!”
Tưởng Úc Nam tóm lấy ngón tay cô, bàn tay còn lại đỡ cô ngồi dậy, đặt một nụ hôn thật kêu lên môi cô. “Em muốn có con đến thế sao?”
Phim ảnh hoàn toàn bị lãng quên, Viêm Lương thở dài, giơ tay ôm cổ anh. “Anh và em từ nhỏ đều không cảm nhận sự ấm áp của gia đình, lẽ nào anh không muốn có một gia đình thực sự có cả bố mẹ và con cái? Anh thử nghĩ xem, chúng ta có thể đi họp phụ huynh cho con, có thể cùng con tham gia hoạt động gia đình ở trường. Nếu là con gái, chúng ta sẽ mua cả phòng váy áo cho con, nếu là con trai, chúng ta sẽ dẫn con đi khắp nơi du lịch khám phá… Cứ như vậy, chúng ta nuôi con lớn khôn, đến khi con có gia đình riêng, còn chúng ta từ từ già đi…”
Một viễn cảnh đẹp đẽ biết bao…
Vẻ mặt Tưởng Úc Nam vụt qua một tia bi thương. Anh nhíu mày, như đang cố gắng tưởng tượng. Cuối cùng, anh mỉm cười lắc đầu. “Vì quá hạnh phúc nên anh không dám nghĩ tới.”
Viêm Lương cười nhạo chồng: “Anh trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào thế?”
Tưởng Úc Nam cầm quả táo gõ vào đầu cô. “Bây giờ anh có em đã là hạnh phúc lớn nhất mà anh từng mơ ước. Đây không phải nhát gan, mà là biết thỏa mãn!”
Vào thời khắc này, Viêm Lương rất thương chồng. Sự thận trọng và dè dặt của anh khiến cô vô cùng xót xa. Nhưng thương là một lẽ, giữ nguyên tắc lại là chuyện khác. “Em mặc kệ, anh không muốn có con thì đừng chạm vào em.”
Nghe cô nói vậy, Tưởng Úc Nam lập tức thoát khỏi trạng thái u ám, trở về thực tại. Ngắm bộ dạng nghiêm túc và đáng yêu của vợ, tâm trạng của anh cũng trở nên vui vẻ. “Chạm vào thì sao nào?”
“Em sẽ…”
Lời đe dọa chưa kịp thốt ra miệng, Tưởng phu nhân đã rơi vào nụ hôn tuyên bố chủ quyền nồng nàn của Tưởng tiên sinh.
Nhưng tốc độ cởi quần áo của cô không nhanh bằng tốc độ cô mặc lại quần áo. Khi Tưởng tiên sinh đè vợ xuống nền nhà, cô đã khoác áo lên người.
Tưởng Úc Nam thất bại hoàn toàn, úp mặt vào cổ cô, kêu một tiếng rất đỗi dịu dàng: “Bà xã…”
Viêm Lương thở hổn hển, vừa rồi đúng là một trận “ác chiến”, cô suýt bị anh lột sạch quần áo. May mà dù bị chồng hôn đến mức đầu óc choáng váng, cô vẫn nhớ giữ vững phòng tuyến đến cùng. Lúc này, cô ở dưới, anh ở trên, nhưng rõ ràng trong cuộc “đọ sức” vừa rồi, Tưởng phu nhân đã chiếm thế thượng phong. Sau khi lấy lại hơi thở bình tĩnh, Viêm Lương đắc ý nói: “Đừng làm nũng với em, anh có coi em là tổ tông cũng vô dụng. Anh không đồng ý vụ đó, em sẽ không cho anh động vào người em!”
Sau khi Tưởng phu nhân lặp lại câu nói này hơn ba trăm sáu mươi lăm lần, một “sư tử con” đã bắt đầu hình thành trong bụng Tưởng phu nhân.
Biết tin vợ mang thai, Tưởng tiên sinh không biết nên vui mừng hay lo lắng. “Em đúng là người phụ nữ cố chấp đến đáng sợ!”
Viêm Lương coi đây là một lời khen ngợi.
“Nếu năm đó em không yêu anh, anh tin với cá tính của em, chắc chắn anh sẽ chết thảm trong tay em, hơn nữa còn là chết rất thảm.”
Viêm Lương trừng mắt. “Anh đừng hở ra là nhắc đến từ “chết”, không tốt cho thai nhi!”
Mặc dù tỏ ra hung dữ với chồng nhưng khi cúi đầu vuốt ve cái bụng nhỏ, sắc mặt Tưởng phu nhân lập tức trở nê