Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Không Lối Thoát

Yêu Không Lối Thoát

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341194

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1194 lượt.

n dịu dàng. “Con yêu, con đừng nghe lời bố con, bố con ăn nói bậy bạ đấy!”
Nhìn thấy bộ dạng của vợ, Tưởng Úc Nam bỗng tỏ ra nghiêm túc. “Mới hai tháng thôi, dạy dỗ thai nhi là hơi sớm!”
Dù nói vậy nhưng anh vẫn đặt tay lên bụng vợ. Nơi đó vẫn phẳng lì, không hề có cảm giác một sinh mệnh nhỏ đang trưởng thành.
Những “việc xấu” của Tưởng tiên sinh trở thành một phần trong nội dung giáo dục trẻ sơ sinh. Tưởng tiên sinh ra sức kháng nghị nhưng đáng tiếc không có hiệu quả.
Ví dụ, Tưởng phu nhân nhắc đi nhắc lại câu: “Con trai, nếu không phải mẹ đấu tranh suốt một năm trời thì đến bây giờ bố con cũng không có ý định sinh con” trước mặt chồng không biết bao nhiêu lần.
Buổi chiều, Tưởng Úc Nam đi làm về, vừa tới cửa phòng trẻ sơ sinh liền nhìn thấy Viêm Lương đang kể chuyện cho con trai nghe. Đứng bên ngoài cửa nghe một lúc, anh rón rén đi vào. Tưởng phu nhân không hề nhận ra sự xuất hiện của chồng, đến khi bị anh bế lên, cô mới giật mình kêu một tiếng.
“Bỏ em xuống!” Viêm Lương ghé sát tai Tưởng Úc Nam. Tuy nghiến răng nghiến lợi nhưng cô cố ý hạ thấp giọng.
May mà con trai đã ngủ say, nếu bị tiếng kêu của cô đánh thức, chắc chắn cu cậu sẽ khóc thét, khiến cô lại bận trước bận sau dỗ dành.
“Em lại truyền bá tư tưởng chống đối bố cho “sư tử nhỏ” phải không?” Tưởng Úc Nam khẽ cười, cắn mũi vợ.
Thật ra anh biết hơn ai hết, người phụ nữ này chỉ “nói xấu” anh trước mặt con trai. Có lẽ cô cảm thấy làm vậy rất thú vị, cũng như anh luôn thích thú khi bất ngờ dọa cô như bây giờ.
“Anh cũng biết con trai chính là một chú “sư tử nhỏ”, khóc thì thôi rồi, người giúp việc chẳng thể dỗ nổi. Lần trước dì Lương từ New Zealand về thăm cu cậu, cu cậu ầm ĩ đến mức dì đau cả tim. Tưởng tiên sinh, anh cẩn thận một chút, đừng đánh thức con dậy!”
Tưởng Úc Nam rất thích thú khi thấy bộ dạng chịu thua của vợ. Anh đặt cô xuống đất, đi đến bên giường trẻ sơ sinh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán con trai.
Tuy đang ngủ say nhưng cu cậu lập tức khua khua bàn tay nhỏ. Tưởng Úc Nam mỉm cười, quả nhiên là một chú sư tử nhỏ có sức tấn công mạnh mẽ.
Viêm Lương cũng ghé lại gần, giơ ngón tay nghịch bàn tay con trai, nhưng ngay sau đó, cô bị bố đứa trẻ túm lấy ngón tay, rồi bị anh bế lên trong nháy mắt.
Lần này, Viêm Lương không phản kháng, ngoan ngoãn ôm cổ chồng. Tưởng Úc Nam bế cô ra ngoài, giơ chân đá cánh cửa phòng trẻ sơ sinh.
Người giúp việc ở tầng dưới, Tưởng Úc Nam bế Viêm Lương lên phòng chính trên tầng ba. Khi trở về thế giới riêng của hai người, anh lập tức vùi mặt vào cổ vợ hít hà. “Em đổi dầu tắm đấy à?”
Là mùi thơm nhẹ nhàng, dễ chịu.
“Vừa đổi nhãn hiệu dầu tắm cho con trai, em dùng thử trước.”
“Anh cũng muốn dùng thử.”
“Chai màu vàng ở trong phòng tắm ấy!”
Viêm Lương vừa nói vừa giãy giụa. Tưởng Úc Nam cúi xuống, hôn lên má và môi cô.
“Chúng ta cùng tắm.” Tưởng Úc Nam bế Viêm Lương đi về phía phòng tắm.
“Tưởng tiên sinh, ông chủ Tưởng, em thật sự rất mệt!” Có lẽ cô thật sự mệt mỏi, nếu không cô sẽ không dụi trán vào người anh và cất giọng nũng nịu như vậy.
Tưởng Úc Nam đặt Viêm Lương lên giường rồi đi vào phòng tắm. Khi anh quay lại, Viêm Lương đã chìm vào giấc ngủ. Tưởng Úc Nam ngồi xuống cạnh giường, vuốt ve hàng lông mày của cô.
Tính cách cô cũng nóng nảy giống con trai, lúc ngủ thường chau mày. Tưởng Úc Nam mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi vợ, bàn tay anh vuốt ve đùi cô.
Làn da của vợ anh vừa trắng vừa mịn màng. Ngoài vết sẹo mổ đẻ ở bụng, thân hình cô vẫn thon thả như ngày nào. Nhưng vết sẹo đó cũng chính là một tấm huân chương, người phụ nữ này vì anh mà vô cùng dũng cảm.
Ban đầu, anh tiếp cận cô với mục đích riêng và đầy rẫy những lời nói dối, vậy mà bây giờ anh vẫn được hưởng vô vàn hạnh phúc… Tưởng Úc Nam từ bỏ ý định đánh thức Viêm Lương. Anh kéo chăn giúp cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Tưởng Úc Nam lại sang phòng trẻ sơ sinh, không ngờ con trai anh đã tỉnh dậy. Nhìn thấy anh, cu cậu không khóc nhè, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn anh.
Mắt và lông mày của con trai rất giống anh, mũi và miệng giống Viêm Lương, tóm lại kế thừa hết nét đẹp của bố mẹ. Bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Úc Nam đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, những lúc Viêm Lương ở bên con trai, cu cậu thường gào khóc nửa ngày, nhưng nhìn thấy anh, cu cậu lại rất ngoan ngoãn. Chẳng lẽ con trai anh mới bé tí đã biết Viêm Lương kiểu gì cũng sẽ dỗ dành cu cậu, còn ông bố cả cuộc đời này ngoài dỗ vợ sẽ không dỗ dành người thứ hai? Chính vì điều đó mà con trai anh mới phân biệt đối xử như vậy…
Tưởng Úc Nam phì cười bởi ý nghĩ giời ơi đất hỡi của mình. Đúng lúc này, bà giúp việc gõ cửa, đi vào. “Ông chủ, cơm tối chuẩn bị xong rồi ạ!”
“Vợ tôi đã ăn chưa?”
“Bà chủ bận dỗ “sư tử nhỏ” đi ngủ nên chưa kịp ăn.”
“Lát nữa cô ấy dậy, tôi và cô ấy sẽ cùng ăn.”
Bà giúp việc biết Tưởng Úc Nam thương vợ, nhưng đợi đến khi vợ anh tỉnh dậy, có lẽ thức ăn đã nguội rồi.
“Ông chủ, hay ông cứ ăn trước đi!”
“Không cần, tôi có một số văn bản cần xử lý.” Nói xong, Tưởng Úc Nam cúi đầu nhắn nhủ con