Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Lại Từ Đầu

Yêu Lại Từ Đầu

Tác giả: Minh Nguyệt Tha Hương Chiếu

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341080

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1080 lượt.

bảo:
- Đợi anh về rồi nấu cơm cũng được, em đừng động đến những việc này, coi chừng cái tay.
- Không sao.
Trần Duyệt Nhiên rụt đôi tay lại, quay mình vào bếp, vừa đi vừa nói:
- Chúng mình chuẩn bị ăn cơm thôi.
Cô nấu rất nhiều món đa dạng, mặt mày tươi tỉnh phấn khởi. Vừa ăn vừa liếc nhìn anh, đoạn nói:
- Hôm nay em chọn xong mẫu thiệp mời rồi. Vốn định bàn với anh, nhưng anh bận đi làm, em đành tự mình quyết định.
Nghe Trần Duyệt Nhiên nói, vẻ hồ hởi lắng đọng dần trên gương mặt. Anh ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi mở lời:
- Duyệt Nhiên, anh rất hiểu tâm trạng của em. Anh có lỗi với em khi đưa ra đòi hỏi qúa đường đột mà lại vào đúng khoảng thời gian này. Nhưng em vốn biết, trái tim anh luôn có một người mà anh yêu say đắm, một người anh luôn quyến luyến. Anh thật sự không thể lấy người khác làm vợ, mong em thông cảm cho anh.
Dứt lời, anh đưa mắt nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn mình.
Thấy cô như vậy, anh bèn nói:
- Thôi chúng mình ăn cơm trước đã.
Nói đoạn, anh múc canh vào bát cho Trần Duyệt Nhiên. Múc xong, anh khẽ thổi một lúc, mới đặt xuống trước mặt cô.
Trần Duyệt Nhiên không buồn nhìn xuống bát canh Giang Đào đặt trước mặt mình, ánh mắt vẫn nhìn trân trân vào anh. Bỗng vụt đứng dậy, cô gắt hỏi:
- Anh nói đi, người trong trái tim anh là ai mà khiến anh mất hồn mất vía thế hả? Anh nói đi chứ, hôm nay anh nhất định phải nói cho ra lẽ.
Dưới ánh đèn trắng trong nhà, cơn giận trong cô được đà bùng nổ. Anh có thể thấy được những lằn gân xanh loáng thoáng hằn trên gương mặt khi cô nổi giận. Lúc này, đôi mắt ấy trợn trừng nhìn Giang Đào, vẻ kiên quyết không chấp nhận. Nhưng trong đó cũng lắm nỗi ấm ức, lệ rung rung nhìn Giang Đào, nửa căm tức, nửa hoảng loạn.
Dẫu vậy, Giang Đào vẫn lẳng lặng gặp thức ăn vào bát cô. Liền đó, anh bưng bát cơm của mình lên và tiếp tục ăn.
Trần Duyệt Nhiên lạnh lùng nhìn anh, vung tay hất đổ bát canh, nước bất ngờ bắn tung tóe lên tay Giang Đào. Nước canh nóng hôi hổi khiến mu bàn tay anh đỏ lựng một mảng. Trần Duyệt Nhiên thản nhiên cười khẩy nói:
- Đau lắm phải không? Em nói cho anh biết, thế này chưa là gì đâu, em từng đau hơn thế này nhiều.
Giang Đào giận đến sững sờ, đôi mắt tư lự thoáng nhìn cô, loáng thoáng vút qua một thần thái phức tạp đến khó tả. Anh mấp máy môi toan nói, rốt cuộc lại thôi, sau rồi lặng lẽ quay người, thu dọn đống đổ vỡ dưới sàn.






Mấy Mùa Đợi Anh
Có những việc một khi đã nổ ra thì không ai có thể kiểm soát nổi. Ví như một con sông xuôi dòng về phía Đông khi mùa xuân, sẽ không vì bất kỳ ai, bất kỳ sự nào mà đảo ngược dòng. Hoặc, một vẻ bình yên nhọc lòng giữ gìn, sau khi bị đâm thủng, cuối cùng đã bộc phát diện mạo dữ dằn vốn kìm nén đã lâu.
Những trận cãi vã giữa Trần Duyệt Nhiên và Giang Đào xảy ra liên miên. Cô khóc lóc tưởng chừng không ngừng nghỉ, rồi lại tích cực nhận sai, cứ thế luẩn quẩn lặp đi lặp lại. Cuộc sống kiểu này khiến Giang Đào mệt mỏi khôn cùng, mà cũng phiền phức không sao kể xiết.
Hôm ấy đang họp trực tuyến cùng tổng bộ bên Mỹ, thì Trần Duyệt Nhiên gọi đến. Giang Đào đành xin lỗi mọi người rồi rời phòng họp, ra ngoài nghe điện thoại.
- Anh đang có cuộc họp quan trọng với tổng công ty bên Mỹ, em có việc gì để tan làm hẵng nói, được không?
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn gọi điện cho em thôi.
Phương Nghiên siết chặt điện thoại, tuy nẫu ruột gan, nhưng cũng chỉ đáp lấy lệ:
- Giang Đào, muộn rồi, về nhà đi thôi.
Giang Đào ậm ừ rồi chậm rãi nói:
- Ừ, muộn rồi, anh phải về đây.
Anh gập máy, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại bé nhỏ. Nhìn dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi đôi ngả, sau cùng anh bấm bụng đứng dậy nhấc theo cặp công văn cạnh bên, rẽ hướng về nhà. Và giờ thì anh đã tin, thì ra với người mình yêu, những điều nói được ra chỉ toàn vẩn vơ, mà những điều muốn nói lại chẳng thể thốt lên lời. Bao câu đường mật chỉ là để rót vào tai những kẻ chẳng là gì với nhau.
Những lần cãi cọ xảy ra triền miên như cơm bữa, hết ngày này sang ngày khác đã bào mòn toàn bộ tâm tư cũng như sự nhẫn nại trong anh. Cuối cùng, khi mục kích Trần Duyệt Nhiên lục lọi điện thoại của mình, gọi lại vào những số anh đã gọi hòng chất vấn này nọ, thì Giang Đào không thể nén lại được nữa.
Anh lao đến, giật điện thoại khỏi tay cô, quát lên:
- Em nhìn lại mình xem, em ra cái thể thống gì nữa? Chiếc máy này chủ yếu để liên lạc với đối tác và đồng nghiệp, em thích để người ta cười cho mới thôi à?
Trần Duyệt Nhiên nhìn anh, buông tiếng cười khan, đoạn nói:
- Em ra cái thể thống gì ấy à? Anh bắt đầu chê em rồi phải không? Vì đâu e, ra nông nỗi này, ai khiến em thành nông nỗi này? Anh nói xem, anh nói đi chứ. Một người phụ nữ không tìm được cảm giác an toàn từ người đàn ông của mình thì ắt sẽ hành xử như vậy, chứ sao nữa?
Đang nói, bất thình lình, Trần Duyệt Nhiên xông tới túm áo anh, giọng gắt gỏng.
Nhìn đôi tay cô nàng túm chặt vạt áo mình, Giang Đào nói:
- Duyệt Nhiên, không mộ