80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Có Sợ Em Không?

Anh Có Sợ Em Không?

Tác giả: Fly

Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015

Lượt xem: 1341416

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1416 lượt.

mắt.
Cảnh này các đạo diễn phim trưởng mà có mặt ở đây chắc cũng
chỉ biết vỗ tay rồi hô lên "tốt" với nhau mà thôi.

Quang Anh lau vết máu trên miệng rồi hếch mặt lên nói:

- Sao hả? Cảm giác khi bị đấm chẳng dễ chịu chút nào đúng không?

Mac lườm nguýt Quang Anh một hồi rồi cũng chấp nhận đứng dậy
thay vì cứ nằm đấy ăn vạ. Máu nơi khóe miệng anh cũng rỉ ra
như Quang anh vậy. Nhìn hai người giờ đây rất "men lì", nếu để
đám con gái trông thấy chắc chắn họ sẽ còn thê thảm hơn bây
giờ.

Mac không nói gì chỉ lẳng lặng lau máu rồi bỏ đi. Nhưng chưa đi
được bao xa thì Quang Anh liền chạy theo rồi giữ tay anh lại rồi hỏi như tra khảo:

- Có phải anh nghĩ tôi là người làm tổn thương tiểu thư nhà anh không?

Mac có hơi liếc qua Quang Anh nhưng cũng chẳng nói gì.

Quang Anh nhà ta quyết không cho cách mạng của mình chết yểu. Anh tiếp tục hỏi:

- Tôi không biết Đông Bang hội các anh nghĩ cái gì nhưng tôi dám
đảm bảo bằng cả mạng sống của mình, rằng tôi mới là người
bị tổn thương. Cho nên hãy lôi Đường Thi xuống đây cho tôi.

Chính Quang Anh giờ đây cũng không ngờ là mình lại dám nói
những lời mang tính chất đe dọa như thế này với một tên xã
hội đen cao cấp như Mac. Có lẽ câu nói "khi yêu người ta trở lên
liều lĩnh và ngu ngốc" là một chân lí không thể chối bỏ được.

Mac cũng không mấy quan tâm đến những lời nói nặc mùi thuốc
súng kia, anh từ nãy đến giờ vẫn im lặng khiến cho ai kia tức
điên lên được. Cũng phải thôi, với người khác anh luôn kiệm lời. Đã thế, tên cạnh anh còn là tình địch mà anh mãi mãi không
thể thắng nổi.

Nhưng cuối cùng thì anh cũng chịu nói:

- Đừng làm khổ cô ấy nữa. Cô ấy dù có chết cũng sẽ không chịu có thai đâu.

- Tại sao?

Mac rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, anh vừa nhả khói vừa nói:

- Tốt nhất là anh tự tìm hiểu đi!

Nói rồi anh ta bỏ đi mất trước anh mắt chẳng hiểu gì của Quang anh. Cái quái gì thế này? Mang cho anh một biển tò mò rồi để anh lênh đênh trên đấy là sao? Hấp à? Tức chết đi được. Đúng
là những người dính đến Đường Thi thì đầu óc cũng chẳng khác cô ấy là bao. Mà có khi lại còn hơn ấy chứ!

Quang Anh lại bắt đầu cuộc hành trình tìm vợ của mình. Anh có cảm giác như là mình đang đi vào hang sói vậy, chỗ nào cũng
đầy rẫy những hiểm nguy khó lường. Cứ nhìn cái cách Mac vừa
mới hứng chí lên làm cho anh một cú vào mặt như thế, thử hỏi
anh không thấy nổi da gà da vịt làm sao được?

Cuối cùng Quang Anh cũng lên được tầng 18. Anh có gọi điện cho
bố vợ rồi nhưng mãi không thấy bố nhấc máy. Có phải là ông
cũng đang hiểu nhầm là anh làm tổn thương Đường Thi không? Nghĩ
vậy, bước chân Quang Anh có hơi ngập ngừng. Nhỡ may bố vợ cũng
cho anh một cú đấm rồi khuyến mại thêm một phát đạp thì sao?

Quang Anh quyết định là sẽ không nghĩ nữa. Công việc của anh bây giờ là đi tìm Đường Thi. Đang đi, bỗng nhiên nhìn thấy dáng
Liêu Tuấn đằng xa, Quang Anh bất đắc dĩ đành phải chạy lại mà
chào hỏi một câu:

- Con chào bố!

Liêu Tuấn gật đầu rồi nói:

- Vào đây!

"Vào đây"? Không phải chứ? Đời anh hết từ bây giờ hay sao? Quang
Anh lệ đổ trong tim nhưng vẫn phải lon ton theo bố vợ vào trong
văn phòng của ông. Khi vào đến nơi thì anh đã thấy thêm một đối tượng rất nguy hiểm khác nữa đó là An Hợp.

- Con chào dì!

An Hợp đưa tay ra hiệu:

- Con ngồi đi!

Quang Anh lấn cấn bước lại rồi đặt mông ngồi xuống. Thực ra anh cũng chẳng xoắn gì đâu nhưng bởi tình thế cấp bách. Anh đang
nghi ngờ những người nơi đây đang có một âm mưu gì đó. Tại sao
từ lúc vào đây đến bây giờ, anh cứ đi được hai bước lại gặp
một người vậy? Họ đang giữ chân anh hay sao?

Dường như đoán được ra ngầm ý của Đông Bang hội. Quang Anh nói:

- Bố vợ! Nếu như bố muốn nói chuyện giữa hai chúng con thì con nghĩ là không có gì để nói đâu. Con không có lỗi gì cả. -
Quang Anh một lần nữa liều chết xông pha.

Liêu Tuấn cũng hơi bất ngờ về thằng con rể của mình. Trước kia nó có thế đâu, nếu ông không mở lời thì có cậy miệng ra nó
cũng chẳng dám hùng hổ. Thế mà bây giờ nó lại dám nói một
cách hàm hồ như vậy. Ông đâu có đổ trách nhiệm cho nó, làm gì mà phải cuống cả kê lên cứ như kiểu cái bút ông đang cầm trong tay là dao không bằng ấy. Sợ ông đánh nó à?

- Bình tĩnh lại nào con rể - Liêu Tuấn giờ đây