
Tác giả: Fly
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 1341419
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1419 lượt.
lặng.
- Con học ở đâu cái tính giận cá chém thớt như vậy?
- Dì biết con giận ai mà nói con giận cá chém thớt? - Như bị
xuyên một mũi tên vào trái tim đen, Đường Thi phản công kịch
liệt.
An Hợp đứng bên ngoài cười gian xảo. Xem ra để huấn luyện Đường Thi đạt đến trình độ đỉnh cao như bà thì còn là một chặng
đường dài. Con cáo "ngây thơ" đã sập bẫy của bà rồi.
- Sao lại không biết! Ta còn biết con vì sao mà không muốn có
thai với Quang Anh. Con quên ta là ai rồi à? Quên ai đã dạy dỗ
con phải trải đời như thế nào rồi sao? Quên ta dạy con thành
một người con gái quyến rũ và mạnh mẽ như thế nào rồi hay
sao? Quên ta có thể nhìn thấu tim gan con được rồi hay sao? Đường Thi, con có biết mình đang ủy mị và yếu đuối đến đáng ghét
như thế nào không? Nếu không nói chuyện với ta, ta sẽ có cách
trị con.
Từ một giọng nói nhẹ nhàng, An Hợp cho lên volum dần dần và
cuối cùng là nó thành những tiếng súng liên thanh bắn liên
tiếp vào tai Đường Thi khiến cô không thể không ra mặt.
Khi Đường Thi ra mở cửa, An Hợp đã cười hiền hậu ngụy trang:
- Tốt lắm. Con không phải là cái dạng bất trị như thằng con trai ta.
Đường Thi không đáp. Mở cửa xong cô chỉ đi lẳng lặng về giường và nằm vật xuống đó.
An Hợp cũng đi đến theo, bà ngồi xuống mí giường rồi vuốt tóc cô. Nhẹ nhàng như tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con
gắn với từng khúc ruột của mình. Bà nói:
- Đường Thi. Mẹ con ở nơi ấy đang rất hạnh phúc. Con có biết không?
-...
- Hồi mang thai con, bà ấy đã vui đến nỗi xoa đi xoa lại cái
bụng đến đỏ cả tay - nói đến đó, An Hợp chợt nở một nụ
cười. Hình ảnh người phụ nữ ấy hiện về, người phụ nữ khiến
bà cảm thấy ghanh tị ngay từ lần đầu gặp. Sau này, dù có cố
gắng bao nhiêu thì An Hợp vẫn thấy mình không thể bằng được
một góc của người phụ nữ đó - Mẹ con là một người vô cùng
đặc biệt. Bà ấy không sợ bạo lực, không sợ cường quyền. Tính
tình khẳng khái, cương trực. Bởi thế mà bố con mới yêu bà ấy
ngay từ lần đầu tiên gặp. Khi bố mẹ con nghe bác sĩ cho biết
rằng bà ấy đã cớ thai, con có hiểu nổi niềm hạnh phúc của
họ không? Đến dì cũng cảm nhận được. Lúc đó, dì chỉ dám
đứng một góc để che giấu đi phút yếu đuối của bản thân, dì
đã vụng về đưa tay lên lau vội vàng giọt nước mặt sắp trực
trào...một mình. Cả Đông Bang hội ngày đó vui như mở hội.
Những bữa tiệc say sưa tối ngày, những tiếng cười đùa, hạnh
phúc hồi đó không bao giờ thiếu vắng. Tuy là xã hội đen, là
những người mà xã hội không muốn dính lứu, nói thẳng ra thì
chúng ta là người xấu. Nhưng dì và các chú khác trong hội vẫn đi chùa cầu nguyện cho mẹ con và con được bình an. Vẫn xin
những lá bùa nhỏ để lần chào đời của con được suôn sẻ. Con
đã hiểu được tình cảm của chúng ta rồi chứ? Cho dù là gái
hay trai, chỉ cần nghĩ đến đứa con của Liêu Tuấn là ai nấy đều cảm thấy như có nguồn sinh khí mới mẻ chảy trôi trong lồng
ngực. Thích thú và mong chờ lắm con biết không? Sau đó, đến
ngày cuối cùng mang thai con. Mẹ con đã chủ động đến bệnh viện trước giờ chuyển dạ, bà vui vẻ nói đùa với từng người rằng: Hãy chuẩn bị quà để đón chờ mầm non sắp sửa ra đời của Đông Bang hội. Rồi bà lên xe và đi đến bệnh viện. Nhưng ông trời
đúng thật là không có mắt, cho dù trước đó mẹ con là người
như thế nào, có hoàn hảo và tốt đẹp đến đâu thì cũng bị bàn tay ông ta dìm xuống đáy địa ngục. Mẹ con đẻ khó, lúc sinh,
động mạch bị vỡ, dẫn đến băng huyết và đã qua đời ngay khi con cất tiếng khóc đầu tiên đón chào cuộc sống. Điều này con
cũng biết có đúng không? Liêu Tuấn sau khi nghe tin xấu này đã
không đứng vững, ông ấy lồng lộn lên như một con thú dữ, đập
phá cả bệnh viện khiến công an và bảo vệ phải can thiệp. Còn
toàn thể Đông Bang hội, từ một không khí tươi mới, mong chờ đã
biến thành một cái nhà tang đau thương và ngập tràn nước mắt.
Ta là người bảo hộ của con cho nên được vào phòng đẻ. Cảnh mẹ con vật lộn với những cơn đau đến ta cũng không thể nào quên
được. Khi máu còn không ngừng tuôn ra, mẹ con đã trân trối nhìn
ta rất lâu rồi nói một lời cuối cùng. Lời nói đó, dù có
muốn lấy tay gạt đi ta cũng không thể nào gạt được. Nó như một trách nhiệm được đặt lên vai ta vậy. Câu nói đó là "Hãy giúp
tôi". Đường Thi, mẹ con đã cầu xin ta trong những phút giây giành giật với từ thần. Bà ấy dù có chết cũng chỉ nghĩ cho con
nên hãy