Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Có Sợ Em Không?

Anh Có Sợ Em Không?

Tác giả: Fly

Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015

Lượt xem: 1341422

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1422 lượt.

trân trọng nó. Ta lúc đó chỉ biết gật đầu, ngay đến
một lời nói dù tốt dù xấu cũng không thể thốt được ra. Chiếc máy quay trong tay chợt trở nên nặng nề và đầy áp lực. Và
thế là...khuôn mặt của mẹ con chỉ còn lại trong cái máy quay
nặng nề ấy. Còn thực chất khuôn mặt hiền hậu đã không còn
nữa rồi. Ta nói những lời này là muốn con dũng cảm như mẹ
con, đừng vì sợ hãi mà làm mình trở nên đáng ghét như vậy.

Nói đến đây, Đường Thi vội vàng giữ lấy ngực mình như giữ lấy từng cơn đau thắt đang không ngừng co giật trong tim. Tiếng nấc
của cô như những mũi dao sắc bén xé toạc không gian giữa hai
người. Sao cô lại không biết cơ chứ? Rất rõ là đằng khác. Dù
tất cả đều không cho cô xem cuộn phim quay khuôn mặt mẹ cô lúc
sinh thì cô cũng tò mò và đã trốn ra một góc bật lên xem. Hồi đó cô mới 14 tuổi thôi. 14 tuổi đầu, cô đã được nếm trải nỗi
đau mất mẹ chỉ qua một cuộn phim nhỏ bé và hình ảnh không hề
rõ nét. Khuôn mặt mẹ cô đã in hằn vào trong cô như đóng dấu lên đó, như mở bung ra nỗi chán chường và căm ghét chính bản thân
mình. Còn cả nỗi sợ hãi nữa...mãi mãi, mãi mãi cô sẽ không
quên được.

- Dì An Hợp! Đừng nói nữa. Con không muốn nghe.

An Hợp thấy Đường Thi bịt chặt hai tai lại và lắc đầu như điên
dại thì chỉ bất lực khóc nấc theo. Đường Thi vốn là một đứa
trẻ tội nghiệp, cho dù đã lớn thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt bà. Bà phải làm sao? Phải làm sao mới có thể kéo
cô ra khỏi nỗi sợ hãi và sự dằn vặt của bản thân đây? Đến bà cũng bất lực rồi.

- Đường Thi. Những gì con chưa biết thì dì cũng cho con biết
rồi. Nếu con biết sử dụng trí thông minh và sự cứng rắn của
mình đúng lúc thì dì tin con sẽ vượt qua nó. Hãy dũng cảm mà đối mặt. Giống như những gì mà ta đã dạy con: Chiến đấu với
nỗi sợ hãi là một trò chơi mạo hiểm. Con hãy chứng tỏ mình
là một tay chơi cừ khôi cho ta xem. Con hiểu chứ? Chỉ khi chiến
thắng nó, con mới có thể hạnh phúc mà thôi.

Đường thi vấn bịt lấy tai mình. Mọi chuyện giờ đây khiến cô
không thể bình tĩnh được nữa rồi. Cho dù là đã biết trước
nhưng khi nghe lại, sao lòng cô vẫn hoang tàn như nghĩa địa đến
vậy.

An Hợp nhìn Đường thi hồi lâu rồi đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng bà thông báo:

- Quang Anh đang trên đường đến đây. Nếu con đã quyết định li hôn
thì hãy chuẩn bị một lí do cho nó. Đừng khiến nó trở nên
ngốc nghếch và tội nghiệp giống con.

Đường Thi ngồi thẫn thờ trên giường. Cánh cửa màu trắng che
lấp khung cảnh phía ngoài như đóng lại mọi ước mơ về cuộc
sống hôn nhân với Quang Anh. Tất cả sẽ được ấn định bởi tờ
giấy li hôn kia.



Chương 27: Mưu Kế!



Quang Anh đỗ xe trước sảnh của
Tòa Nhà Vàng. Anh vừa từ sân bay trở về đã đến đây luôn, thần
thái mang một vẻ mệt mỏi và buồn rầu. Trời đã tối hẳn, khung cảnh nơi đây thật hoành tràng nhưng cũng chẳng làm tinh thần
của Quang Anh phấn chấn lên chút nào. Khi anh vừa bước lên sảnh
thì chú Lưu đã đứng sãnh ở đó, chú đi tới khoác vai Quang anh
như một người chiến hữu rồi nói nhỏ:

- Sao thế? Nghe nói cháu và Đường Thi có chuyện.

Quang Anh giật mình nhìn chú Lưu, sau đó thì bước chân anh cũng dừng lại theo.

- Cô ấy nói rồi ạ?

Chú Lưu làm mặt "tôi biết hết" với Quang Anh và nói:

- Chuyện lớn như vậy có giấu vào hậu môn chúng tôi cũng tìm ra mà biết với nhau.

Câu nói này thật mất vệ sinh!

Chia tay với chú Lưu "mất vệ sinh", Quang Anh lại đụng độ Mac ở
cầu thang máy. Khi anh vừa bước vào thì Mac đã kéo anh ra và...

"Bốp"

Một cú đấm trời giáng khiến Quang Anh ngã sóng soài trên đất.
Anh cảm thấy trăng sao đầy đầu rồi rụng dần xuống đất. Máu
bắt đầu tanh nồng nơi khóe miệng. Cái khỉ gì thế này? Tự dưng nhìn thấy anh rồi lao vào đấm là sao? Coi anh là bao cát của
anh ta chắc? Nếu có buồn bực chuyện gì thì cũng đi tìm người
khác mà gây sự chứ! Bây giờ tâm trạng anh cũng chẳng hơn anh ta
là bao, đã thế lại còn bị đánh một cách vô lí nữa. Thật là
bực bội.

Thế là buồn càng thêm tức, Quang anh lồm cồm bò dậy rồi lừ
mắt nhìn Mac. Vẻ mặt của Quang Anh bây giờ chỉ có hai từ mới
có thể miêu tả nổi. Đó là "nguy hiểm"! Nhìn xong rồi, Quang anh chẳng nói chẳng rằng xông vào giáng một cú đấm còn mạnh hơn
cú đấm của Mác vào mặt anh ta.

Mac bị bất ngờ nên cũng ngã sóng soài ra nhìn rất đẹp


80s toys - Atari. I still have