
Tác giả: Fly
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 1341423
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1423 lượt.
eo tôi cô ấy còn có thể được coi là
hoàn hảo. Nhưng sao tôi lại không nhận ra sớm hơn?..
- Anh tên gì?
Thời thế đang lâm vào giai đoạn khốc liệt, đau thương chất
chồng, buồn khổ cao ngất...thế mà Quang Anh đùng một cái lại
hỏi câu này khiến cho anh chàng kia cứ giữ nguyên một hiện
trạng. Đó là há hốc mồm. Câu nói vừa nãy định nói tiếp chợt khựng lại không thốt ra được nữa.
- Anh tên gì? - Thấy anh ta có vẻ hơi sốc cho nên Quang Anh hỏi lại một lần nữa.
- Michael! Anh hỏi thế làm gì? - Michael ngạc nhiên nói.
Quang Anh đưa tay lên phẩy phẩy:
- À! Không có gì. Để tiện xưng hô thôi. (T.T)
Dường như hơi mất hứng, Michael cũng không nói về chuyện của mình nữa mà chuyển sang hỏi Quang Anh:
- Vậy kể chuyện của anh đi.
- Chuyện của tôi á?
Michael gật đầu nói:
- Phải.
- Tôi có cần giới thiệu tên không? - Quang Anh cố tình làm cho
mình trở lên hài hước. Vì anh biết, khi anh kể chuyện của mình ra, cảm giác sẽ không dễ chịu gì.
Michael xua tay:
- Nếu anh muốn.
- Giống anh!
- Hả? - Michael nhất thời không tiêu hóa kịp.
- Tôi nói là chuyện không như ý của tôi cũng giống anh đó.
Như không tin được Michael vội nói:
- Trùng hợp vậy sao?
Quang Anh chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục với tâm sự riêng:
- Đời mà! Có những chuyện trùng lặp đến không thể lí giải
nổi. Nhưng vợ tôi không như vợ anh. Cô ấy không hoàn hảo.
- Cô ấy không hoàn hảo? Anh có yêu cô ấy không?
- Có!
- Vậy tại sao lại nói cô ấy không hoàn hảo?
Quang Anh chợt khựng lại khoảng 3, 4 giây. Tại sao lại nói cô ấy như vậy ư? Anh cũng không thể trả lời nổi. Có lẽ khi yêu, còn
những khúc mắc không thể giải tỏa đã khiến cho con mắt nhìn
về người mình yêu cũng thay đổi ít nhiều. Với Quang Anh, anh
làm sao có thể nói Đường Thi hoàn hảo được trong khi cô ấy là
người gieo giắc nỗi buồn vào lòng anh. Nếu là người hoàn hảo, cô ấy chắc chắn sẽ không nhẫn tâm như vậy.
- Cô ấy rất đẹp! - Quang Anh nói trong ánh mắt mông lung, hình
ảnh của Đường Thi cũng theo đó mà ùa về trong tâm trí - Anh có biết Đát Kỉ của Phương Đông chúng tôi không?
Micheal cũng mơ màng nhớ về một bộ phim của Trung Quốc mà mình đã xem. Đát Kỉ - Trụ Vương phải không nhỉ?
- Tôi có biết qua bộ phim mà đứa em đi du học của tôi gửi về. Cô ta có phải là một con cáo thành tinh không?
Quang Anh gật đầu:
- Đúng. Vợ tôi là như thế đó!
- Vợ anh là cáo ư?
(>.<)
Dù có biết ngoại ngữ thì sự bất đồng cũng vẫn là những tảng băng nổi với Quang Anh. Anh xua tay nói:
- Không! Ý tôi muốn nói rằng: Vợ tôi quyến rũ và ma mị như vậy đó. Cô ấy cũng tinh ranh chẳng kém gì một con cáo. Nếu như
Đát Kỉ có chín đuôi thì tôi dám chắc vợ tôi có lẽ có muôn
vàn cái đuôi.
Michael càng ngày càng bị Quang Anh thu hút bởi câu chuyện thật thật giả giả này.
Quang Anh tiếp tục;
- Tôi thường cho rằng cô ấy là Đát Kỉ tái thế. Cô ấy làm tôi
phải say mê, phải yêu đắm đuối cái dáng vẻ lả lướt, quyến rũ
và tinh ranh của cô ấy. Rồi cuối cùng lại nhẫn tâm đá tôi một
cái bay xuống tận địa ngục khổ đau.
- Ồ! Anh không có lỗi gì sao?
- Một chút.
- Cô ấy là người có lỗi nhiều hơn sao?
- Không hẳn.
- Hai người chia tay là có kẻ thứ ba?
- Không hề.
- Thế chắc hai người phải yêu nhau lắm nhỉ:
- Tất nhiên.
Michael cứng họng. Những gì mà Quang Anh nói cho thấy rằng
chuyện "cơm gạo" nhà anh ta vẫn còn rất tốt. Vậy tại sao lại
sắp li hôn? Có phải thấy anh đáng thương nên nói vậy cho anh
được vơi nhẹ nỗi lòng không? Thế là không cần hỏi thêm gì nữa, Michael càng ngày càng thấy Quang Anh như một vị thánh nhân.
Thấy anh đau khổ nên ban cho anh chút ánh nắng dễ chịu. Người
Châu Á đúng là tốt thật!
Đường Thi cả ngày hôm nay chỉ ngồi lì trong phòng. Ai vào cô
cũng quát tháo, mắng mỏ. Kể cả Liêu Tuấn và An Hợp cũng bị
cô to tiếng nặng lời.
Đường Thi là "đệ tử ruột" của An Hợp, cô như thế nào bà là
người hiểu rõ nhất. Trong lúc này, lúc mà tâm trạng của cô
đang bị loãng rồi lại đặc đột ngột...bà cũng biết hết. An
Hợp thở dài đứng ngoài cửa phòng nói vọng vào:
- Đường Thi! Chúng ta nói chuyện một chút chứ?
Im lặng.
- Con không muốn nhìn mặt cả ta nữa hay sao?
Im