
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341375
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1375 lượt.
đến nó.
- 1 ly Loveoneside.- Anh ngẩng đầu đáp lại.
Nhìn ly cocktail màu xanh lá cây, anh cứ ngẩn ra mãi. Có cái gì đó vừa thoáng hiện về trong anh. Anh lắc đầu,
xua đi mấy cái suy nghĩ vẩn vơ, rồi đưa ly rượu lên miệng, hờ hững nhắm
một ngụm.
Một cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi, sau đó là cảm giác khoan khoái vô cùng. Và lần này, khoảng không kí ức đã hiện hình trong anh.
“- Này anh, uống thử xem.
- Pha bằng cái gì mà xanh lè thế?
- Cứ uống thử đi.
- Lại đồ uống mới của Trung à?
- Nhận xét đi đã.
- Tê tê, đắng đắng, dễ chịu khi xuống cổ… Nói chung là ngon đấy.
- Em mới nghĩ ra đấy. Pha mấy hôm nay, giờ mới thành công.
- Tự em nghĩ ra hả?
- Tất nhiên. Hôm nay định pha cho anh Trung thử mà anh ấy không đi. Mai mình ra Cát Bà rồi.
- Thì hôm nào về đây rồi cho hắn uống cũng được chứ sao? Thế nó có tên chưa?
- Rồi, là...»
- Loveoneside...- Cái tên vừa buột ra khỏi miệng Long, cũng là lúc chiếc ly rơi xuống vỡ choang.
Gã đứng quầy giật mình nhìn đôi mắt đang trợn trừng lên của anh.
- Ở đây...- Anh đứng phắt dậy- Cô ấy đang ở đây.
- Anh ơi...- Gã đứng quầy lo lắng, hắn tưởng anh đã say.
- Cô ấy đâu? Thảo Nhi đâu?- Anh chồm lên, túm lấy vai gã hét lên.
- Anh ơi, anh say rồi, xin anh bình tĩnh.
- Nói, ai dạy cho cậu cách pha loại rượu này? Nói mau…- Anh quát lên.
- Em…em không biết…em mới đến làm… Là quản lý dạy cho em…
- Cô ấy đang ở đâu? Tôi hỏi quản lý của cậu đang ở đâu.
- Ơ... quản lý của bọn em là đàn ông.
- Ai cũng được, tôi muốn gặp anh ta. Ngay lập tức...
- Có chuyện gì thế?- Có người thình lình hỏi.
Long quay lại, một người đàn ông trạc ngoài 30 tuổi, khá quen nhưng anh không nhớ đã gặp ở đâu rồi.
- Thưa anh, anh này nằng nặc đòi gặp anh ạ!
Anh ta đưa mắt nhìn Long, rồi gật đầu:
- Mời anh theo tôi.
Long vội bước theo anh ta vào phòng làm việc. Ngồi xuống ghế rồi, anh ta nhìn anh, hỏi:
- Anh có việc gì cần gặp tôi dữ vậy, anh Long?
- Anh biết tôi?- Anh ngạc nhiên hỏi lại.
- Đương nhiên tôi biết anh... Trước đây
tôi làm phục vụ ở bên vũ trường Hanecosi, anh có lẽ cũng chẳng bao giờ
biết tôi là ai đâu. Hồi đó hội đua xe của anh hay tụ tập ở đó.
- À, phải...- Long gật gù- Tôi có một việc quan trọng muốn hỏi anh.
- Anh cứ nói.
- Tôi nghe nói cocktail Loveoneside là
do anh dạy cho những nhân viên ngoài kia. Tôi có thể hỏi công thức đó
anh lấy ở đâu ra không?
- Anh hỏi thế, tôi đoán anh có liên quan đến cô gái đó rồi, cô Hoàng Dương ấy.
- Sao? Hoàng Dương?- Long cau mày- Người dạy cho anh pha rượu đó tên là Hoàng Dương sao?
- Đúng vậy. Mặc dù tôi nghĩ là tên cô ấy không phải như thế vì có lần tôi nghe quản lý gọi cô ấy bằng một cái
tên khác, nhưng tôi không nhớ.
- Cô ấy đang ở đâu, anh biết chứ?
Người quản lý của Shock lắc đầu.
- Không, cô ấy đã đi sau khi làm được ở chỗ này được chừng 1 tháng. Chuyện rất dài, anh nên bình tĩnh nghe tôi kể.
Long gật đầu.
- Khoảng gần ba năm trước, một hôm người quản lý dẫn cô ấy đến chỗ tôi, khi đó tôi đang là nhân viên pha rượu
duy nhất của quán. Nghe nói cô ấy được một người làm trong quán giới
thiệu và bảo đảm, mà người giới thiệu đó lại được một bàn tay lớn che
chở nên cô ấy đã được nhận vào.
Chúng tôi nhanh chóng thân thiết vì cô
ấy pha rượu rất giỏi. Cô ấy còn dạy cho tôi cách pha Loveoneside, sau
này trở thành một loại cocktail độc quyền mà chỉ ở quán này mới có. Làm
được chừng một tháng thì cô ấy bị thôi việc.
- Bị thôi việc?- Long nhấn mạnh từng từ- Tại sao?
- Quản lý của chúng tôi khi đó không
giải thích gì nhiều. Nhưng tôi biết lý do tại sao, vì cô ấy rất hay tâm
sự với tôi. Có một người đã dùng sự ảnh hưởng của mình để ép cô ấy và
người giới thiệu cô ấy vào làm thôi việc. Nghe nói sau đó người này còn
khiến cho hai người bọn họ không thể xin được việc gì nên phải bỏ đi nơi khác.
- Thằng đó là ai?- Long không kiềm chế nổi nữa, anh hét lên.
- Anh nên bình tĩnh nghe tôi nói đã. Người này rất có thế lực ở đây, nói thật là tôi cũng ngại phải đắc tội với hắn.
- Hắn là ai?- Anh gằn giọng.
- Chính là Nguyễn Văn Sơn, còn có biệt
danh là Sơn “đầu gỗ”, con trai duy nhất của gia đình buôn bán gỗ lớn
nhất miền Nam và Tây Nguyên. Hắn là chủ sòng bạc lớn nhất Tây Nguyên
này, và dây dưa với bọn giang hồ mấy tỉnh quanh đây.
- Tưởng ai, hóa ra là thằng lợn phì nộn ngu si ấy à?
Sơn “đầu gỗ” là cái tên mà anh chẳng xa
lạ cho lắm. Trước đây hắn từng có ý muốn tham gia vào hội chơi xe của
anh, nhưng vì cái lý lịch bẩn của hắn mà bị cả hội gạt ra. Hắn là một
thằng ăn chơi không thua gì các công tử Bạc Liêu xưa. Đời người ta có
bao nhiêu cái đáng tội thì hắn đều ham hố cả.
Hắn ham đánh bạc và từng bay sang t