
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341380
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1380 lượt.
duyên đấy chứ.- Long nhìn thằng bé cười.
- Thì tôi cũng ngạc nhiên khi lần đầu thấy anh… Được rồi, để tôi gọi người đến giao hoa đến tận nơi cho anh.
Ngày hôm sao, không hiểu sao bước chân
lại đưa Long đến phố hoa đó, và anh lại rẽ vào cửa hàng hoa của Diễm
Phương. Chị ta không có trong cửa hàng, mà thay vào đó là một người phụ
nữ khác đang chơi cùng bé Bin.
- Anh mua gì?- Chị ta ngẩng đầu hỏi.
- Cô Diễm Phương không có nhà sao?
- Anh tìm nó à? Nó ra ngoài đưa hoa rồi. Nếu anh cần gặp thì cứ ở đây đợi đi. Nó về liền đấy. Mà anh coi thằng
nhỏ giúp tôi một chút, tôi về qua cửa hàng xem sao nhé!
Chị ta nói và bỏ mặc anh đứng ngẩn ra
giữa cửa hàng với thằng bé con tinh nghịch. Nó đang cầm bình xịt nước
nhỏ, có lẽ là được sắm riêng cho nó chơi, bắt chước mẹ nó xịt nước vào
những bông hoa nhưng lại làm nước bắn tung tóe ra nền. Có người bước
vào, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn rồi chạy lạch bạch về phía anh, đánh
rơi cả bình xịt nước:
- Ba… ba…
Nó ôm lấy chân anh làm anh cũng bị bất
ngờ. Anh bế nó lên, dùng khăn lau mái tóc ướt của thằng bé vì nước bắn
vào và quay ra nhìn vị khách vừa bước vào. Đó là một cô gái trẻ, ăn mặc
sang trọng, tóc búi cao, đeo kính đen, có lẽ cách ăn mặc đó làm thằng
nhỏ hoảng sợ. Nhìn người phụ nữ đó, thằng bé bá chặt lấy cổ anh mếu máo:
- Bin ngoan nào.- Anh vỗ nhẹ vào lưng nó dỗ dành, anh chẳng bao giờ tiếp xúc với trẻ con nên những việc này anh
còn cảm thấy khó hơn đua xe hay kinh doanh nhiều.
Người phụ nữ bỏ kính ra, cười:
- Anh có cậu con trai kháu quá! Anh bán hàng ở đây à?
Long chưa kịp trả lời thì người phụ nữ
khi nãy quay trở lại. Trong lúc chị ta bán hàng, anh bế theo thằng bé ra ngoài nghe điện thoại. Anh chào người khách mua hoa vừa vào khi cô ta
đi ra, anh lại bế nhóc Bin vào để quay lại công ty. Nếu anh dừng lại để ý một chút thì sẽ thấy cô gái đó đi một quãng và đến bên một người đàn
ông. Anh ta khoác tay lên vai cô gái rồi tập tễnh bước về phía ô tô đang đợi họ, nhưng chốc chốc lại quay đầu nhìn cửa hàng hoa bé nhỏ có cái
tên rất kiêu kì: “Hoàng Dương”.
- Tôi phải về công ty rồi, khi khác tôi sẽ đến tìm cô Phương sau vậy. Chị trông chừng đứa bé giúp tôi nhé!
- Tất nhiên rồi, chào anh. Chắc chút nữa là mẹ nó về đến đây thôi.
Long rảo bước rất vội về phía bãi đậu
xe. Đến giữa phố, anh lướt qua một chiếc xích lô đi ngược chiều. Người
ngồi trên xích lô là một thiếu phụ với mái tóc buông xõa, chiếc áo len
trắng cổ lọ, váy đen dài, trên tay là túi xách nhỏ. Khi hai người ngang
qua nhau, Long thì gọi điện cho cô thư kí, còn thiếu phụ thì cúi đầu
nhìn đồng hồ một cách nóng ruột.
*
Long đến đón Hạnh ở văn phòng của mình
vào một buổi chiều muộn khi anh lang thang ở gần hồ Xuân Hương. Mấy hôm
nay Diễm Phương không mở cửa hàng nên anh không dạo qua đó nữa. Anh
không biết con bé này cần gì ở anh mà lại xuất hiện đột xuất ở đây như
vậy? Từ sau hôm Huy Khánh và Tú Linh đi tuần trăng mật ở châu Âu về, anh không gặp lại Hạnh thêm lần nào nữa. Khánh vẫn làm việc ở phòng khám,
còn Tú Linh thì mở hẳn một tiệm kim hoàn để thỏa mãn cái sở thích thiết
kế đồ trang sức của cô.
Trong lúc ăn, Long hỏi ngay:
- Em tìm anh có việc gì à?
- Anh không đợi em ăn xong rồi mới hỏi được sao?- Hạnh vừa nhai ngấu nghiến vừa hỏi lại.
- Anh không thích đợi.
- Em cũng không rảnh mà nói dông dài với anh đâu. Nhưng em đang đói gần chết đây nè. Em ăn xong rồi phải ra sân
bay ngay. Dạo này em bận quá!
Hạnh ăn xong, cười một cái thật tươi rồi tiếp:
- Lần trước quay quảng cáo trên này, bọn em vô tình mang một vật của bé Bin về nên mẹ thằng bé gọi điện yêu cầu
gửi trả lại. Mà nó là vật trang sức quý nên bọn em chẳng mạo hiểm gửi
bưu điện. Tranh thủ vào Sài Gòn công tác nên em mới lên đây.
- Vậy thì tìm anh làm gì?
- Chị dâu bảo em mang cho anh một vật.
- Vật gì?- Anh ngơ ngác hỏi lại.
- Là đồ trang sức. Chị ấy bảo anh đã đặt chị ấy làm từ hồi trước khi anh đi du học cơ.
Long chợt nhớ lại, đúng là anh có nhờ
Linh thiết kế cho anh một cặp nhẫn cưới. Anh muốn đeo vào tay Nhi trong
ngày cưới của hai người, nhưng sau đó có nhiều chuyện xảy ra và anh cũng quên luôn nó.
- Anh định cưới vợ đấy à ?- Hạnh cười phá lên khi nhìn thấy cặp nhẫn đôi tuyệt đẹp.
- À... không. Muốn tặng cho một người bạn nhân ngày cưới thôi. Bây giờ em ra sân bay à?
- Vâng, em phải bay về Sài Gòn ngay.
- Thế trả được đồ cho người ta chưa?
- Ấy chết, tí nữa thì em quên việc đó.-
Hạnh kêu lên- Em có qua khách sạn Hoa Đà Lạt nhưng cả anh Giang, chị
Phương và chị Dương đều về nông trường rồi nên không trả lại cho họ
được. Em đưa nó cho anh, khi nào họ về thì em sẽ gọi cho anh, rồi anh
đem đến khách sạn đó đưa cho thằng bé giúp em nhé !
- Ừm...- Long khẽ ừ hữ khi đưa tách cafe lên miệng.
Hạnh đưa cho anh chiếc hộp nhỏ chuyên
đựng đồ trang sức b