Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Có Thể Là Yêu

Chỉ Có Thể Là Yêu

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341379

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1379 lượt.

một địa thế đẹp để xây dựng một khu nghỉ mát tầm cỡ quốc tế. Kẻ bán thông tin cho họ về chúng ta chắc quên nhắc với họ đối thủ
của họ là ai.

- Vậy tôi sẽ vào đó giải quyết việc này.

- Không cần đâu.- Long đứng dậy- Tôi sẽ đi.

- Giám đốc không thể vắng mặt được.

- Tại sao không? Cậu sẽ giải quyết mọi việc thay quyền tôi. Có gì quan trọng thì gọi điện cho tôi là được.

- Anh đi, là để tránh cuộc hôn nhân bị sắp đặt này à?

- Có thể coi là vậy. Tôi không muốn lừa
dối một cô bé như Thảo. Chị cô ấy đã vì tôi mà chết, tôi không thể làm
khổ cô ấy thêm được. Suy cho cùng, một người phụ nữ nên lấy người yêu cô ta, chứ đừng lấy người mà cô ta yêu.

Trung nén một tiếng thở dài nhìn Long,
lúc này đầu óc anh lại đầy ắp hình ảnh của người xưa rồi. Liệu có ai có
đủ khả năng để thay thế cô bé kia không? Trong thâm tâm Trung, Thảo Nhi
vẫn là một cô bé trong sáng, thánh thiện và thường hay chịu hết thiệt
thòi về mình vì người khác. Cô bé ấy cao cả đến ngu ngốc khi chấp nhận
rời bỏ người mình yêu để đẩy anh ta cho một người phụ nữ khác.

- Cái hợp đồng này tôi sẽ lo được. Sau
đó sẽ đi ngay vào xây dựng nên tôi sẽ ở đấy lâu đấy. Hàng ngày gửi báo
cáo cho tôi là được.

Một giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán
Trung. Ông chủ điềm tĩnh và sáng suốt của anh hôm nay tự dưng đưa ra
những suy nghĩ bốc đồng một cách quá đáng.

- Tôi tin giám đốc.- Trung gật đầu.- Đây là thông tin về đối thủ của chúng ta, anh nên thận trọng, vì hắn là một kẻ khá mưu mô và già đời trong thương trường.

Long cầm lấy bản báo cáo Trung đưa cho, anh khẽ cười:

- Hừ, Trần Thắng Lợi, đối thủ cũ đây mà. Ai chứ tên này một chút cũng không nhượng bộ. Được rồi, chuẩn bị vé máy bay cho tôi.

*

Long bước chầm chậm trên con phố hoa nổi tiếng nhất Đà Lạt, tại sao anh không thể tìm thấy một bông hoa hướng
dương nào ở đây nhỉ? Anh thích một mình đi tản bộ thế này, đầu óc thả
trôi theo những suy nghĩ riêng tư mà lúc làm việc anh phải cố gắng vùi
dập nó. Thảo Nhi giờ đang ở đâu nhỉ? Cô nói với anh rằng cô thích những
tỉnh miền Tây vì ở đó có rất nhiều sông nước. Cô có còn ở Sài Gòn không
hay đã tìm đến một nơi nào đó sống lặng lẽ?

Long dừng bước, anh đã tìm thấy một
thùng cắm đầy hoa hướng dương trong một tiệm hoa. Anh chăm chăm nhìn vào những đóa hoa vàng tươi kiêu kì trong nắng ấm. Tim anh như phấn chấn
hơn khi nhìn thấy loài hoa này.

Có tiếng nói từ cửa hàng bên cạnh:

- Nè… có khách kìa. Vài giây sau, một
người phụ nữ bước ra từ hàng hoa bên cạnh, trên tay bế một đứa trẻ mà
vừa nhìn thấy anh đã sửng sốt, chính là mẹ con Diễm Phương- người phụ nữ chua ngoa mà anh mới gặp một lần. Anh không nhận ra chị ta ngay, vì so
với lần trước, trông hôm nay chị ta có vẻ mộc mạc hơn, nhưng anh nhận ra bé Bin, đứa bé được công ty quảng cáo Angel gọi là “cục cưng”. Diễm
Phương cũng khá ngạc nhiên khi thấy anh.

- Lại là anh?- Chị ta đi vào cửa hàng có những đóa hướng dương- Anh mua hoa gì? Tặng vợ à?

- Chị trông tôi giống người đã kết hôn vậy sao?- Anh mỉm cười hỏi lại.

- Khéo anh có con rồi cũng không chừng ấy chứ.- Diễm Phương để con xuống cho nó chạy quanh chơi, bĩu môi với anh.

- Chồng chị kinh doanh khách sạn 3 sao mà chị vẫn phải ra đây bán hoa à?

- Thế nếu là anh thì anh để vợ ở nhà vỗ béo à?

Long thấy nếu thông minh thì không nên
đôi co với người phụ nữ ngoa ngoắt này. Anh cúi xuống khi thằng bé con
cô ta chạy đến cạnh mình, nó đưa cho anh bông hoa nhỏ vừa ngắt được của
mẹ nó. Long bế nó lên tay và chơi đùa với nó.

- Người ngoài không biết sẽ nghĩ anh là ba nó đấy.

- Tôi chả dám…- Long cười phá lên- Tôi đã xem đoạn quảng cáo của thằng bé rồi…

- Ôi trời, họ cứ nài nỉ mãi nên chúng
tôi mới nhượng bộ đấy. Chứ trời lạnh mà lột quần áo của nó ra để quay,
ba mẹ nào không xót con cho nổi. Ơ mà anh định mua gì đây?

- Hết chỗ kia?- Long chỉ vào thùng cắm những cành hoa hướng dương.

- Mua chi nhiều vậy?- Diễm Phương trợn tròn mắt nhìn anh.

- Tôi có không trả đủ tiền đâu mà chị thắc mắc hoài vậy.

Diễm Phương ngồi xuống cẩn thận gói hoa lại cho anh và hỏi:

- Anh có cần giao hoa đến tận nhà không?

- Có cả dịch vụ chuyển hoa nữa hả? Vậy làm ơn mang đến công ty Windy và đưa cho thư kí của tôi.

- Anh là người của tập đoàn Lotus hả? Thảo nào…

- Có chuyện gì?

- Anh biết tại sao thằng nhỏ lại quấn quýt anh thế không?- Diễm Phương ngẩng đầu nhìn anh.

- Không.

- Ở nhà tôi có một cuốn tạp chí, tên là
gì tôi cũng chẳng nhớ. Mỗi lần giỗ cho nó ăn hoặc chơi là lại mang cuốn
tạp chí ấy ra chỉ cho nó ảnh ông ngoại nó. Ông là một doanh nhân mà. Ở
trang sau có hình của anh, chiếm đến nửa mặt giấy. Nhưng trông anh ở
trong cái ảnh đó trẻ hơn mà không chững chạc như bây giờ. Chúng tôi cứ
dỗ nó đấy là ba nó. Thế nên trông thấy anh ngoài đời nó mới không lạ
đấy.

- Kể ra thế cũng là có


XtGem Forum catalog