Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Leonardo de Bear

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341710

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1710 lượt.

rồi cậu cũng
chịu ra khỏi cái chăn quấn quanh mình để đắp chăn lại cho cô bé, xong
xuôi, cậu lại cuộn người trở lại vào chỗ cũ.

Biết bao nhiêu lần cảm giác đó trở về bên Tuấn Anh khiến cậu ớn lạnh,
hôm nay, lại một lần nữa nó khiến cậu thấy lạnh vô cùng, lạnh hơn cả khi “vô tình” ngã xuống bể bơi ban nãy: cảm giác bị bỏ rơi.

Lần đầu tiên khi biết cảm giác đó là khi cậu quay lại với thân hình ướt
nhẹp sau cơn mưa tới chỗ người bạn lang thang đã nằm đó bất động, hốt
hoảng khi không còn thấy người ấy ở đó nữa, cậu đi tìm, nhưng tìm ở đâu
khi cậu không nói được và cũng không hiểu hết người ta nói gì. Và rồi,
cứ giống như một vòng tròn đáng sợ, khi cậu có một gia đình, một người
bố dịu dàng xoa đầu khi nói sẽ nhận mình làm con, một người mẹ khóc nấc
lên khi nhìn cậu thương tích đầy mình sau trận đòn khủng khiếp đó, họ
cũng lại bỏ đi.

Có phải cậu là nguyên nhân gây ra tất cả những bất hạnh này không khi
những người ở bên lại lần lượt ra đi như vậy, cậu thấy bất an. Đó cũng
là lý do Tuấn Anh luôn xa cách với ông anh trai cho dù được anh yêu
thương và chăm sóc thế nào chăng nữa, cậu biết ơn Minh luôn ở bên và lo
lắng cho mình, nhưng cậu lại sợ… nếu anh ấy lại bỏ đi… giống họ… giống
bố mẹ nuôi tới một phương trời nào đó… hoặc tệ hơn… giống những người đã sinh ra cậu… không một lần quay lại, không một lần kiếm tìm, không một
lần để cho cậu biết họ là ai kể cả trong những giấc mơ vụn vỡ đó.

Nilk lại cựa mình, cô nhóc quay qua quay lại rồi nằm sát về phía Zenka
hơn, cho dù cách nhau tới hai lần chăn nhưng cậu vẫn cảm thấy sự ấm áp
ngọt ngào đang lan tỏa trong lồng ngực.

Nhưng… nhói đau.

Cậu thở nhè nhẹ, thật khẽ, chỉ sợ rằng nếu thở mạnh hơn có lẽ mình cũng
sẽ đau hơn. Đúng rồi, cô ấy cũng đã có ý nghĩ đó… ý nghĩ sẽ bỏ rơi cậu… ý nghĩ khiến cậu đau…

Thế nhưng có một việc mà cậu đã hoàn toàn không ý thức ra đó là việc giữ chặt người ta ở lại, khi đó, có thể cậu mất bình tĩnh, có thể cậu tức
giận nhưng cậu đã làm được điều đó.

Có sao đâu nhỉ, nếu không muốn bị bỏ rơi thì hãy giữ người dó lại, cho
dù chỉ trong chốc lát thôi, cho dù chỉ ích kỉ vậy thôi nhưng chắc chắn
người ta sẽ quay lại, cho dù câu trả lời có khác đi nhưng trong lòng cậu thì chỉ có một điều duy nhất: tôi không hối hận.

Cho dù
tôi làm em khóc và cho dù tôi lánh xa em thì em sẽ lại đến bên tôi, sẽ
lại ôm chặt lấy tôi mà khóc… Thì… Tôi không hối hận vì trao cả tình yêu
này cho em, cho dù em hay giận dỗi, cho dù em hay hỏi vì sao không bao
giờ tôi chủ động ôm em lấy một lần, vì tôi lo lắng, nếu để tình cảm của
mình “nổi” thì có lúc nó sẽ “trôi” đi mất… Tôi không hối hận khi nhất
quyết chỉ chấp nhận em là người yêu, cho dù em có đi tới nơi nào đi
chăng nữa thì tôi sẽ vẫn giữ em ở lại.

Tôi cần em… hơn bất cứ ai…

Mấy tháng sau, khi bụng dì Nhàn đã khá lớn còn Loan thì sung sướng vì đã có bầu thì Huyền cũng có tin vui (hehe có ai đã liên tưởng đến chuyện có bầu chưa vậy ạ?). Cô lại từ một góc nào đó nhảy ra để ôm chầm lấy Tuấn Anh khi anh đang cắm cúi đọc sách:

- Em làm được rồi đấy!

- Làm được thì cũng không nên “đâm sầm” vào anh như thế!

- Có
chuyện gì thế con? – Ông Hùng lên tiếng cố giấu nụ cười khi nhìn thấy
cậu “con rể tương lai” gần như bất lực trước cái ôm nhiệt tình của cô
con gái ương bướng.

-
Trường Đại học ở Pháp mà con theo đuổi vừa gửi thư mời con nhập học bố
ạ! May ơi là may ấy, con sẽ nhập học ngay sau khi tốt nghiệp, chỉ cần
học tốt năm cuối này nữa và chờ em trai ra đời là con đi được rồi bố
nhỉ! – Huyền nói mắt cô long lanh, hạnh phúc.

- Chúc mừng con, cuối cùng thì con cũng thành công!

- Vâng, cảm ơn bố, à… cảm ơn cả anh Zenka nữa!

- Cảm ơn gì, em làm được chứ có phải là anh đâu?

- Tại suốt mấy tháng rồi anh ấy cứ thấy con là lại bắt đi học, học suốt nên cũng có tốt hơn! – Cô cười tươi.

- Vậy thì tốt quá còn gì, mẹ chỉ mong thấy con vui vẻ như thế này!

- Vậy mẹ cũng phải khỏe, phải sinh cho con thằng em trai nữa chứ!

- Thế thì mẹ hứa, chuyện này mẹ làm được, nhưng Tuấn Anh, bac có ý này không biết con có đồng ý không nhỉ?

- Vâng, có chuyện gì ạ?

- Con sang bên đó cùng với Huyền luôn nhé, tiện thể chăm sóc cho con bé luôn, hai bác thì tin tưởng con nhất nên…

- Cháu
biết là hai bác luôn lo lắng cho Huyền, cháu cảm ơn hai bác vì đã tin
tưởng cháu nhưng… chuyện này thì cháu không nhận lời được ạ!

Mọi
người không ngạc nhiên với sự thờ ơ của Tuấn Anh nhưng khi ý định đó bị
cậu gạt đi thì cũng không thể không thấy thoải mái, ông Hùng lên tiếng:

- Có chuyện gì mà lại không nhận lời được chứ con, chuyện này có khó gì đâu?

- Cháu
biết là không khó, nhưng bản thân Huyền cũng có thể chăm sóc cho cô ấy
được, nếu cứ ở bên cháu mãi thì cô ấy sẽ ỷ lại, cháu không muốn thế, với lại…

- Với lại gì nữa?

- Cháu cũng phải đi học nữa!

- Sao bác chưa nghe thấy chuyện này bao gi