Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Leonardo de Bear

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341697

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1697 lượt.

không gặp, thời gian nghỉ cũng không còn nhiều, cậu
trở lại Hà Nội, cuối tuần, cậu lại ngược tới đó:

- 23 năm
trước ấy à? – Vị chủ tịch xã nhíu mày – Cậu lặn lội đường xa đến đây để
tìm hiểu thì tôi nên giúp… nhưng ở quanh đây không ai bỏ con cái theo
cách như vậy cả, nhất là khi nó bị thương… cậu nói là khi đó cậu được
bọc kỹ trong nhiều lớp quần áo hả?

- Vâng, bố cháu có nói vậy!

- Thế ông ấy có giữ lại chúng không?

- Không, bố cháu nói những bộ quần áo đó sau này vô tình bố cháu đã làm cháy!

- Thế thì khó quá, như vậy thì làm sao tìm được, nhất là khi cháu không có thứ gì để chứng mình nhân thân?

- Cháu cũng hiểu chuyện này là khó khăn, rất mong bác giúp đỡ!

- Vậy chúng ta đi qua chỗ bố cháu mô tả là đã tìm thấy cháu xem sao nhé!

- Vâng, làm phiền bác rồi ạ!

- Không sao!

Nửa ngày
trời lang thang quanh ngọn núi mà ông Vinh chỉ, ông chủ tịch chỉ nói về
chuyện dự án xây dựng nhà biệt thự đã bỏ dở hơn 20 năm ở vùng đất phía
dưới và vài câu chuyện lặt vặt nơi làng xóm. Hai người thả bọ trên con
đường quanh núi, con đường mới được tu sửa và mở rộng so với trước, ông
chủ tịch chậm rãi:

- Tôi ở đây từ nhỏ tới giờ mà cũng đau thấy có chuyện bố mẹ bỏ rơi con đến ngần ấy năm đâu!

- Vậy, khoảng 23 năm trước có chuyện gì đặc biệt xảy ra ở đây không ạ?

- À, có
đấy, nhưng hơi rợn, cháu muốn biết không… khoảng tháng 2 vào năm đó, một hôm ở phía trước nơi chúng ta đứng hơn 1 cây số có một vụ tai nạn rất
thảm khốc, một chiếc xe 4 chỗ mất phanh đâm thẳng vào gốc cây cổ thụ bên đường, trong xe có một cặp vợ chồng rất trẻ, họ đều chết ngay tại chỗ.
Cứ nghĩ chỉ là một tai nạn đơn thuần nhưng sau đó qua điều tra mới biết
dây phanh bị kẻ xấu phá hoại, tên đó thì bị đi tù. Nhưng mọi việc chẳng
kết thúc dễ dàng như thế, sau đó đã có rất nhiều vụ tai nạn xảy ra tại
gốc cây đó, không ai chết, chỉ què tay, què chân nhưng rồi tới cả trẻ
con trong làng đi học cũng vô tình ngã ở gần cây. Mọi người đồn là do
oan hồn của cặp vợ chồng chết oan uổng đó, nghe đâu đi cùng họ còn có
một đứa con tới giờ không tìm thấy xác nên họ cứ ở tại gốc cây chờ. Biết là mê tín đấy nhưng vì dân làng nên sau này cái cây bị chặt đi rồi!

- Cháu không có bình luận về chuyện này nhưng bác có nói cặp vợ chồng đó có một đứa con ạ?

- Ừ theo
giấy tờ để lại trong xe thì là thế, nhưng chẳng ai tìm thấy đứa trẻ cả!
Mà khi chết họ cũng không lành lặn nên ai cũng sợ là đứa bé mới hơn một
tuổi đó đã…

- Vậy bác có biết đứa bé đó là con trai hay con gái không?

- Không,
cái đó thì chịu, công an với cảnh sát điều tra thì biết chứ hồi đó tôi
mới 25 tuổi lại đang đi học, không biết tường tận.

- Vậy ít nhất liệu bác còn địa chỉ nhà của những người bị nạn hôm đó không ạ, cháu muốn xin?

- Vậy cháu nghĩ cháu có thể là đứa trẻ chưa được tìm thấy hay sao?

- Cháu nghĩ đó là một cơ hội, cho dù chỉ có vài phần trăm cũng được!

- Thôi
thì cứ thử thôi, địa chỉ thì tôi sẽ đưa, nhưng cậu nên về hỏi kỹ lại bố
cậu xem hôm đó có chuyện gì cụ thể xảy ra hay không, thế cho chắc chắn!

- Vâng, cảm ơn bác!

Thế nhưng, ông Vinh không nghe được câu hỏi đó nữa...

Thế
nhưng, ông Vinh không nghe được câu hỏi đó nữa, khi Tuấn Anh quay lại
căn nhà của ông thì có một tin sét đánh cũng tới với cậu, gần một tuần
sau khi cậu đến, ông đã ra đi sau một buổi rượu với hàng xóm xung quanh. Mọi người nghĩ do cảm rượu nhất là khi ông đã cao tuổi, nhưng rồi lại
tìm thấy kết quả xét nghiệm cho thấy ông đã bị ung thư gan giai đoạn
cuối. Căn nhà thì trao lại cho một người họ hàng bên vợ ông, con Mẹt già thì bỏ lên núi, lần cuối cùng nhìn thấy nó là bên mộ chủ, có lẽ con chó cũng đi theo ông. Thứ Tuấn Anh nhận được là một tờ giấy mà ông đã dặn
là sẽ trao tận tay cậu khi cậu quay lại.

Tuấn Anh, con trai!

Con hãy để ông bố này được gọi tên con, được xưng là bố với con lần này nhé!

Bố
không thích viết thư, lâu lắm rồi bố đã bỏ qua thói quen đó vì bố chẳng
biết nên viết cho ai. Gia đình bạn bè thì chẳng có ai và cũng chẳng ai
quan tâm tới bố, bố đã bỏ qua việc này lâu rồi. Bây giờ ngồi viết mà tay bố run, chắc lại lâu quá, lâu đến nỗi bố chẳng còn nhớ đây có đúng là
chữ viết của bố hay không nữa.


Con à,
thời gian ở với con lần này ngắn quá, bố muốn con ở lại nhưng rồi bố lại không dám nhìn thẳng vào con, bố sợ ánh mắt thật thà đó, bố sợ cảm giác con tạo ra cho bố là bố rất quan trọng với con.


Con
biết không, khi con cứ nhắc đi nhắc lại chuyện không được uống rượu và
bảo ta phải giữ sức khỏe chờ con quay về, ta vui lắm. Nhưng ta không
phải là một ông bố tốt mà con mong đợi… ta thật sự chỉ là một kẻ không
ra gì…


Sống
trong một gia đình khá giả ở Bắc Ninh từ bé, ta tự cho ta cái quyền
hành hạ những kẻ ta không ưa, ta đánh nhau, rồi phá phách, ta chán ngấy
cái căn nhà với những thói gia trưởng của dòng họ, ghét những điều họ