
Tác giả: Tử Ngưng Yêu
Ngày cập nhật: 23:53 15/12/2015
Lượt xem: 1341130
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1130 lượt.
ến đến
cận cảnh, có mấy đệ tử thậm chí theo phản xạ ngã ngồi tránh né.
Màn ảnh từ từ chiếu cận cảnh làm đầu ta bị phóng to hiện rõ trên toàn
Thiên Mạc, trong lòng đột nhiên giật mình thấp thỏm. Không hay rồi, ta
vốn lo lắng đến khả năng không tìm được thủy tinh cầu đủ lớn cho nên để
đạt đến hiệu quả rung động nhân tâm, ta còn cố ý nới rộng khung hình,
không ngờ Lục mỹ nam lại có thể đem về cho ta một cái lớn như vậy. Cả
một cái đầu xuất hiện trên nền trời trống không, cảm giác cũng thật là
quỷ dị, nghĩ đến phía sau ta còn chuẩn bị một màn đặc biệt, đầu không
khỏi đổ đầy mồ hôi lạnh.
Màn ảnh kéo ra xa, “Ta” mở miệng nói: “Chúng đệ tử Linh Sơn nghe lệnh!
Ta dâng lên trời xưng danh Thần Nữ, từ hôm nay trở đi, kế nhiệm vị trí
Linh Sơn Thánh Nữ, tiếp nhận toàn bộ thần sử. Chúng đệ tử Linh Sơn nếu
có ý không phục, hoặc nghi ngờ thiên ý…” Cái… tế đàn này ta cùng Tiểu
Chu Tước đã từng thí nghiệm qua, vị trí tế đàn cũng đã được sắp đặt
chuẩn bị. Nhờ bốn phía đều có núi bao phủ tạo nên hiệu ứng vọng âm, dù
trên tế đàn không cần dùng âm thanh quá lớn vẫn có thể đạt được hiệu quả dư âm lượn lờ không dứt. Hơn nữa, hình ảnh được phóng đại giữa Thiên
Mạc tạo ra cảm giác như ‘Trời giáng thiên âm’. Đã sớm hù cho các đệ tử
Linh Sơn liên quan sợ đến sững sờ mất vía, lại vội vàng dập đầu quỳ lạy.
Kế tiếp, màn ảnh chuyển cảnh, một giọng cười gian trầm thấp đột nhiên
toát ra. “Nếu nghi ngờ thiên ý…Hắc…Hắc…Hắc…hắc…hắc…” Nương theo tiếng
cười gian quỷ dị liền xuất hiện một cái đầu âm u to thật to. Đầu ta đầy
vạch đen. Ban đầu là ta muốn thể hiện hiệu quả âm hiểm, đánh động nhân
tâm-. Chính là cái loại hiệu quả…nửa đêm tắt đèn tối thui, tay cầm đèn
pin đặt ở dưới cằm chiếu ánh sáng lên trên mặt giả ma. Không ngờ nguyên
cả cái mặt gian nịnh đó lại bị … thủy tinh cầu cực đại này phóng lớn đến …tràn ngập cả bầu trời. Orz…Được rồi, ta thừa nhận, ngay cả bản thân
còn hãi nữa là! Toàn trường, kể cả Lục mỹ nam, đầu đầy mồ hôi lạnh…
“Bất luận là lão nhân!” Màn ảnh xuất hiện một đôi lão ông lão bà.
“Hay là tiểu hài!” Màn hình chuyển hướng sang một đứa trẻ con còn chưa biết bò đang nằm khóc.
“Bất luận là người, hay động vật!” Màn ảnh lại chuyển hướng sang một con chó nhỏ đôi mắt trợn to hoảng sợ nhìn màn ảnh.
“Đều đâm đâm -! Bạo cúc! ! ! ! ! ! !” Cùng với lời sấm truyền là một
tiếng kêu thảm thiết. Cuối cùng thì tràn ngập cả bầu trời chính là
cái…cái tên tiểu đệ tử tại buổi lễ bái sư vì không phục mà bị hạ lệnh
bạo cúc – bị quả mướp đắng đâm thọc hoa cúc khiến khuôn mặt cực kỳ thống khổ lẫn kinh hãi cứ lúc lắc ~ lúc lắc~!
Bầu trời tạm thời khôi phục lại bình thường…
Những người có mặt tại hiện trường, kể cả ta, đều bị chấn động…Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, mất đến năm, mười phút…
Sau đó, trừ những người trong thánh địa, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang dội như sấm động: “Vâng!”
Này môn…Này bang…Thụ…
Từ khiếp sợ khôi phục lại như cũ, ta hướng về phía các trưởng lão gọi vào: “Kiền trưởng lão.”
“Vâng” cái…cái tên trưởng lão bạo cúc môn kia nơm nớp lo sợ, bước ra khỏi hàng. Trên ót mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ngươi biết bây giờ nên làm cái gì rồi chứ.”
“Vâng” Giọng Kiền trưởng lão có chút run run.
“Ha ha~, xem ra đường môn của các ngươi cùng bạo cúc thật đúng là có
duyên nhỉ. Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, đường môn các ngươi đổi tên
thành Bạo ~ Cúc ~ đường!”
“Vâng” Kiền trưởng lão khóc không ra nước mắt…
Nghi thức kết thúc, ta ngạo mạn thả bộ xuống khu vực tế thiên, thoáng
cảm giác được, một ánh mắt lăng liệt, từ phía hàng trưởng lão phóng tới, ta không chút do dự nhìn trả. Hừ, giấu đầu lòi đuôi, sắp lộ ra rồi.
Trở về phòng, ta chợt nhớ ra tờ giấy nhỏ Trầm Dược đưa cho. Vừa mở ra nhìn, ách … “…OOX ngươi, từ nay trở đi nửa đêm OX viên OOXX…” Ta phỉ nhổ ngươi = =, không biết ta không biết
chữ hay sao a, đưa cái tờ giấy này làm gì!
“Tiểu Chu Tước ơi Tiểu Chu Tước, lại, lại đây, ta đố ngươi cái này nha,
cái này…là cái chữ gì, đọc được ta làm món ngon cho ngươi-!”
“Lục sư huynh, ta chỉ mới học chữ, ngươi có thể giúp ta xem, cái …chữ này đọc làm sao?”
“Sư phụ…”
Chắp vá lung tung, phải sau hai ngày ta mới có thể dịch được cả câu.
“Thừa tướng lệnh cho ngươi, từ nay trở đi nửa đêm ở phía đông Ly viên, không gặp không về!”
Vậy là…tối hôm nay!
Do dự mãi cuối cùng ta cũng quyết định đi, một là, tốt nhất không để cho Đại Biến Thái biết ta đã khôi phục trí nhớ, hai là, muốn chiếm được
Linh Sơn, ta còn cần một trợ thủ.
Đêm khuya hoang vắng tĩnh mịch, một mình ta len lén rời khỏi cửa phòng,
lại lén lút thong thả đi bộ tới điểm hẹn. Để không bị lạc đường, ta đã
thừa dịp ban ngày len lén thăm dò qua địa hình. Cuối cùng thuận lợi an
toàn tới nơi! Vấn đề là, có ai tới nói cho ta biết…
Lục mỹ nam ở nơi này làm chi?