
Tác giả: Tử Ngưng Yêu
Ngày cập nhật: 23:53 15/12/2015
Lượt xem: 1341127
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1127 lượt.
ng nom, nào là … mạng lưới liên
lạc, nào là…sản nghiệp đều nằm trong tay những người đó? Phát triển tới
mức nào rồi? Ta hiện tại cũng không biết được.
Bất quá, còn có một lễ vật đáng vui mừng! Từ điện thoại di động thu được tin tức không chỉ có thế, ta còn phát hiện mấy ngàn tấm ảnh, chụp rất
nhiều phác họa động tác xem ra là các chiêu thức trong võ lâm bí tịch
trong truyền thuyết!
Chuyện võ lâm bí tịch, tạm thời ta không có thời gian nghiên cứu. Đã gần đến ngày mười lăm, hơn nữa Lục mỹ nam cũng đã trở về.
“Lục sư huynh…Đây…Đây là…” ta giật mình, nhìn thủy tinh cầu trước mắt.
Ta trước có nói với Lục mỹ nam là không cần coi trọng vấn đề kích thước, nên trong lòng cũng chuẩn bị tâm lý sẽ tìm được thủy tinh cầu không lớn bằng lúc đầu.
Nhưng mà…Thủy tinh cầu này cũng…Quá! Quá lớn! !
Nhìn thủy tinh cầu to gần bằng một người này, ta không khỏi cảm thán.
Lục sư huynh, không ngờ ngươi lại tài giỏi đến thế. Hay là, thủy tinh ở
thời đại này đặc biệt tiện nghi? = =!
Thủy tinh cầu lớn như vậy, muốn ta ôm lên tế đàn, căn bản là không có
khả năng! Vì vậy, vào ngày cử hành nghi thức, thừa lúc mọi người còn
chưa tới chuẩn bị, thủy tinh cầu cực đại này cứ như vậy quỷ dị – im ắng – cô độc xuất hiện ở trên tế đàn.
Sáng sớm, tiểu học trò Giáp có trách nhiệm dọn dẹp sân: “Sư…sư phụ…Thánh…Thánh…Thánh vật!”
Tiểu học trò Ất lười biếng chậm rãi đi tới: “Thừa* lại cái gì, thừa lại
cái gì? Vật đó có đáng giá không, không đáng giá thì vất, coi như mất,
đáng giá thì mang đi!”
(* Trong tiếng Trung chữ ‘Thánh’ và ‘Thặng’ (dư thừa) đều phát âm giống nhau là ‘shèng’)
Tiểu học trò Giáp: “Đáng giá! Nhưng…vác…vác không nổi!”
Tiểu học trò Ất bước nhanh, hai mắt phóng quang: “Còn có cái gì đáng giá a, để ta xem xem có phải…phải…Sư phụ a…! Thánh vật…thật to a…!”
Thánh vật thật lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp làm cho chúng đệ
tử Linh Sơn một phen hỗn loạn, không kịp chạy về bẩm báo các trưởng lão, chỉ biết quỳ lạy. Nhưng ta nhất định không ra, ta cũng có nói qua với
sư phụ, chuẩn bị cử hành nghi thức sẽ do ta toàn quyền xử lý, người chỉ
cần đứng xem kịch mà thôi! Từ lần trước sư phụ nghe ta xuất khẩu ‘bạo
cúc’ liền thay đổi thái độ, với ta rất tốt-, hắc hắc, xem ra lại có
người bị hủ nữ đầu độc tâm lý nghiêm trọng đây.
Rốt cuộc đến lúc mặt trăng đã bắt đầu lên cao cao, ta mặc trang phục đã
được chuẩn bị riêng để làm nghi thức, rời khỏi thánh địa. Vẫn như lần
trước, có một đoàn người đến trước cửa thánh địa nghênh đón. Tiểu Chu
Tước cùng bọn Thanh Long đã đứng chờ sẵn ở khu vực tế thiên. Lúc gần đi, Tiểu Chu Tước còn cố ý nói với ta, Nhị Nữu yên tâm, lần này nếu…hắc y
nhân lại đến nữa, ta đem bọn họ hết thảy ăn sạch! Ta thoáng kinh hãi, ta tự nhiên có cảm giác Tiểu Chu Tước hưng phấn đến mức khó hiểu…
Trong đoàn người nghênh đón lần này, Trầm Dược cũng có mặt, nhưng không
giống lần trước, lần này hắn là người dẫn đầu! Thấy ta đi ra, Trầm Dược
cố ý tiến lên chào đón, lại thừa dịp mọi người không chú ý dúi vào tay
ta một tờ giấy nhỏ. Ta dùng ánh mắt nghiên cứu quan sát Trầm Dược thật
kỹ, lại tìm thấy một khuôn mặt sắt đá trầm tĩnh quen thuộc. Xem ra, lần
này chính thật là hắn. Không khỏi thở phào. Thật hoàn hảo, hôm nay không phải ứng phó với Đại Biến Thái.
Khu vực tế thiên, không giống như ở cấm địa, buổi tối hôm nay toàn bộ đệ tử Linh Sơn đều có mặt, toàn trường thật hoành tráng. Ta từng bước từng bước tiêu sái đi lên tế đàn, y phục nhẹ nhàng bay bay trong gió, thật
là có vài phần giống thần nữ. Trên tế đàn, ta biểu diễn tượng trưng một
hồi, tùy tiện đọc vài lời kịch rồi đem ‘hậu lễ’ đã chuẩn bị sẵn đặt vào
trong hốc lõm của thủy tinh cầu.
Sau đó, ta bắt chước mấy bà lên đồng, vuốt ve thủy tinh cầu mấy lượt.
Mọi người chỉ thấy thủy tinh cầu đột nhiên tỏa ánh hào quang rực rỡ chói mắt, một chùm tia sáng bảy sắc từ trong quả cầu phát ra, chiếu lên nền
trời.
Hắc hắc, đây là hiệu quả vốn có trong điện thoại di đông tồn tại một cực quang, nay được thủy tinh cầu cực đại phóng lớn, hiệu quả so với tưởng
tượng của ta hơn gấp nhiều lần. Các trưởng lão cùng đệ tử kinh hãi, nhao nhao dập đầu quỳ lạy, tế bái thần tích xuất hiện. Nhưng mà đây mới chỉ
là màn chào hỏi ban đầu mà thôi…
Cực quang biến mất, kế tiếp là một mảnh ánh sáng trắng đại thịnh, trên
bầu trời xuất hiện cảnh tượng mây trắng mang mang, ta cố ý nhờ Tiểu Chu
Tước cõng ta trên lưng bay vượt trên tầng mây, mấy người cổ đại này chưa từng ngồi qua phi cơ, gặp phải cảnh tượng này liền nhao nhao thán phục: Thiên giới a! ! ! Là thiên giới! ! ! ! ! !
Kế tiếp, ta cưỡi trên lưng Tiểu Chu Tước (đương nhiên là nguyên hình),
từ xa xa bay tới, cảnh này hiện trên màn ảnh cũng dễ dàng a, cũng do
Tiểu Bạch Hổ chiếu cố giúp đỡ.
Tiểu Chu Tước càng bay càng gần, càng bay càng gần, áp lực bức xuống
càng nặng, hiện trên màn trời càng khổng lồ, đến lúc cuối cùng ti