
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
Tác giả: Su
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341134
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1134 lượt.
rất quyến rũ và tinh tế cho chủ nhân sở hữu nó. Vừa nhìn
vào, Giai Băng đã không ngần ngại muốn thử nó ngay. Cô lấy chiếc nhẫn
của phái nữ, đeo vào tay mình rồi tự sướng ngắm nhìn nó.
Thật đẹp..cô chưa nhìn thấy tay con gái nhà ai đeo nhẫn đẹp như tay cô cả. Hơhơ.
Đang tự sướng, cô đảo mắt đến chiếc nhẫn còn lại…thật bất ngờ…nó biến mất!!!
Hoảng hồn, Giai Băng đảo mắt đưa tay lục tìm khắp nơi nhưng đều không thấy. Thế nên, cô đành cúi người xuống ngồi xổm xuống đất, tìm kiếm
chiếc nhẫn còn lại.
Không có! Khắp nơi đều không có ngoại trừ chỗ quanh đôi chân của một người nào đó cô chưa tìm.
Ôi nhẫn của cô! Ôi tiền của cô!
Khóc than, Giai Băng đưa tay sờ soạng chân của vị khách mới đến, nhìn thấy cái quần tây đen ôm sát chân của vị khách mà cô bỗng nổi sướng
nghĩ bậy “Bên trong chiếc quần tây này, có một lớp lông chân hết sức nam tính của đàn ông, hơhơ!”
-Đang tìm cái này…?_Không để cho Giai Băng liều mạng liên tưởng,
tưởng tượng tiếp, chủ nhân của đôi chân bị đem ra xoi mói đưa bàn tay đủ 5 ngón của mình lên, trầm giọng hỏi.
-Ơ?_Lại nghe cái giọng má ám qủy không tan kia, Giai Băng kinh
ngạc ngẩng đầu, đưa đôi mắt mở to vô cùng tròn nhìn khuôn mặt ngàn
năm có một kia rồi liếc đến chiếc nhẫn đang được đeo ở ngón áp úp trên
bàn tay đang giơ ra. Một lần nữa, trái tim lại bị đánh cho một cú
sốc rơi lộp bộp xuống dạ dày như quả chính cây. Giai Băng điên đầu nắm chặt ngón tay thành đấm kìm nén cảm xúc cuộn trào, từ tốn đứng
dậy, đôi môi bất đắc dĩ nở nụ cười xã giao dẫu vạn lần chẳng hề
muốn_…Cụ Đằng, cụ ăn no rửng mỡ hay sao ám con hoài vậy! Còn nữa, sao
lại lấy đồ của người khác không một lời xin phép thế ạ? Tuy cụ tuổi
già sức yếu không coi lí đời ra gì, nhưng ít nhất cụ cũng nên
hiểu rằng, lấy đồ không xin phép
sẽ phải ngồi tù mút mông chứ!
-Đồ này đâu phải của em!_Đằng Dạ cong môi nhẹ như cười mà như
không so đo, đồng thời, rất mau lẹ quay sang cô nhân viên trực quầy đang ngẩng người say mê mình, đưa cho cô ta một tấm thẻ_Tôi lấy đôi này, thanh toán cho tôi.
-Ế! Nhưng cái này tôi chọn trước mà!_Trợn mắt há hốc mồm nhìn kẻ đến
sau ngang nhiên tước đoạt lấy đôi nhẫn mà mình vất vả chống nạng
suốt 30 phút mới ‘nhắm’ được, Giai Băng suýt phá hỏng hình tượng mà hét lên, hết sức phẫn nộ thông báo.
-Rất tiếc…người mua trước là tôi!_Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nõn
nà đeo nhẫn của Giai Băng, Đằng Dạ bắn ánh mắt sắc lạnh đánh giá lên ngón áp út của cô một chút, rồi đặt những ngón tay thon dài của bàn tay còn lại lên lớp da mềm trên mu bàn tay cô, trượt dài một cái men theo đầu móng tay tiếp cận chiếc nhẫn tinh xảo…và cuối
cùng tàn nhẫn rút nó ra khỏi tay cô. Trong sự ngạc nhiên vô bờ ngập
bến mà cả đời Giai Băng mới biết đến lần đầu, Đằng Dạ đưa
chiếc nhẫn lên gần đôi môi mỏng lãng tử của mình…bình thản thổi
‘phù’ một cái như thể trên đó dính đầy một mảng bụi bẩn, băng lãnh đưa cho nhân viên trực quầy_Khử trùng nó cho tôi!!!
Cái này…không phải là khinh cô bần cùng, hèn hạ, người đầy vi khuẩn nên hắn phải tốn tiền khử trùng sao?
Ai nói cho cô cách giết chết hắn đi, cô nhất định sẽ làm ngay lập tức!!
-Ring…!_Lửa giận vì lòng tự tôn bị đập nát trong người Giai
Băng vừa bộc phát đã bị tiếng chuông điện thoại kêu lên dẹp tan. Cô vùng vằng lôi chiếc điện thoại ra, áp lên tai, mắt không ngừng lườm lườm
Đằng Dạ, hống hách cáu gắt_Ai vậy?
-Giai Băng hả? Mẹ đây!
-À…mẹ!_Giọng cô hết sức nhỏ nhẹ khi phát giác đây là chủ chi hiện tại của mình, liền nhanh chóng cáo trạng đòi công lí. Đằng gia giàu
mà, chắc chắn đủ tiền cho cô trả đôi nhẫn tuyệt đẹp này_Mẹ
à…con…
-Con không cần mua nhẫn nữa đâu nhé! Có người mua rồi!_Đằng phu nhân
vừa nói vừa cười lớn một tràng hết sức khả ố, tiếng râm ran chuyện
trò bên kia vẫn không hề có dấu hiệu ngớt.
-Nhưng…_”Con thấy cái này đẹp hơn, huhu!”
-Không sao đâu, chắc con sẽ thích, thế nhé!_Ngắn gọn, xúc tích và dễ
hiểu, Đằng phu nhân ngắt kết nối, để lại Giai Băng với nỗi đau thương bi xót không thể tả.
Còn Đằng Dạ, ngay sau khi đạt được mục đích chà đạp tinh thần thép
của Giai Băng đã biến mất không để lại vết tích, kể cả cặp nhẫn cô vô
cùng yêu quý đó nữa.
***
Cách ngày hôm đó không lâu sau, Đằng phu nhân lần nữa triệu gọi Giai
Băng. Nhưng lần này, không giống như những lần trước, bà cho vời cô để
đi gặp một người.
Người đó là ai? Dĩ nhiên, cô làm sao biết được, chỉ là…trong lòng cô
lúc này, dấy lên một mớ cảm xúc hỗn độn mà phần nhiều chính là sợ hãi.
Cô sợ hãi cái gì? Giai Băng cô còn sợ hãi cái gì khi những điều kinh
khủng nhất trong đời người cô đã nếm trải qua? Cô không thể trả lời được vì chính lòng cô đang nhức nhối vì nó. Tại sao? Hay tại vì…cô đang đứng trước một phòng bệnh nào đó trong bệnh viện?
-Giai Băng, chúng ta vào thôi!_Nhìn thấy nét mặt khó hiểu và thoáng
chút trắng bệch in ngay trên k