XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Tác giả: Su

Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015

Lượt xem: 1341139

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1139 lượt.

cuộc đời mà chỉ biết
câm lặng ngắm nhìn mà thôi.

-Ta biết, với con, việc này là một nỗi bất hạnh rất lớn_Đằng phu nhân ôn nhu nói, vẻ mặt đôn hậu đến mức khiến người khác có cảm giác tội lỗi dẫu chẳng làm gì nên tội.

Bà biết cô phải chiệu nỗi bất hạnh như thế nào đấy. Nếu vậy, tại sao
bà vẫn còn một bực bắt cô phải chuyện đựng nỗi bất hận đó. Bà biết vậy
thì hãy giải thoát cho cô đi chứ!

Giai Băng cúi gằm mặt, hàng trăm lời nói hần thù, đay nghiến và lẫn
cả đau đớn như muốn tuôn ra khỏi cuống họng cô. Nhưng, cô vẫn chỉ có thể cúi đầu với một nụ cười nhẹ vương trên khóe môi. Nụ cười ấy không vui,
không buồn, vô cảm và có chút gì đó lạnh lẽo. Vì, từ lâu, cô đã phải học cách mỉm cười, như một con búp bê ngoan ngoan trong lồng kính, kể cả
dẫu cô có muốn khóc cũng phải cười để xem như mình đã khóc, muốn giận
điên cũng phải cười để áp chế mọi cảm xúc. Cô là vậy, thế nên mới có cái biệt danh Giai Nhân Kỳ như ngày hôm nay.

Nụ cười ấy của Giai Băng, nhưng một thứ gì đó khiến mọi hoạt động của Đằng phu nhân đều ngưng trệ, bầu không khí xung quanh cũng dường như
khô cứng lại, ngột ngạt.

Đúng! Chính là như vậy!

Đáy giác mặc Đằng phu nhân lóe lên một tia sáng ý vị. Là vui mừng, là thỏa mãn hay là hoảng sợ?

Không cần biết.

Đối với bà, người con gái trước mắt này bỗng dưng rất phù hợp với gia tộc của bà. Giai Băng rất biết kiềm chế cảm xúc, là một kẻ biết gạt cảm nhận của mình sang một bên để sống, biết coi chúng như một gia vị rẻ
tiền. Rất tốt! Cô rất xứng trở thành Đằng thiếu phu nhân kế nhiệm. Dẫu
chỉ có một nhiệm vụ duy nhất…nhưng…chọn lựa con dâu có năng lực vẫn rất
cần thiết.

-Giai Băng, con hãy vì ta, vì thằng bé, và vì cả cái gia tộc này, cố
gắng nhẫn nhịn. Ta đảm bảo, sẽ không bao giờ để con phải chịu khổ, chịu
đói. Đằng gia ta sẽ bảo vệ con!

Ko để phải chịu khổ, chịu đói…sẽ bảo vệ?

Giai Băng bật cười chu chát, nếu cô nhớ không nhầm, cô đã
từng nghe câu nói này vào cái ngày cha mẹ cô qua đời vào 13 năm trước thì phải. Khi cô khóc ngất trên mộ cha mẹ mình, cha nuôi
cô đã bước đến, ông nhìn cô một lát rồi không có lau nước mắt
trên mặt cô như mẹ mà xoa đầu cô, dịu giọng nói “Đi với ta, ta
sẽ đảm bảo cho con không chịu khổ, không chịu đói. Hạ gia sẽ
bảo vệ con!”

Ngày ấy ùa về trong lòng làm trái tim cô se lạnh. Năm ấy,
với cô, câu nói đó như 1 cánh tay kéo cô ra khỏi vũng lầy nhơ
nhuốc, đem lại cho cô chút ánh sáng hi vọng yếu ớt, nhưng giờ
đây, nó như nhấm chìm cô xuống đáy hố sâu không tài nào thoát
ra nổi, thổi tắt đi ngọn lửa muốn được sống mà cô đã khổ công thắp nên.

“Giá như…hắn chết đi thì tốt!”

Giai Băng thoáng rùng mình khi ý nghĩ độc ác ấy vừa loé lên trong đầu cô. Lần đầu tiên, cô muốn nguyền rủa 1 người, khao
khát muốn giết chết một ai đó. cái cảm giác này hoàn toàn khác với ý nghĩ muốn chôn sống Đằng Dạ trong cô lúc trước. Bởi lẽ, nó là khao
khát cháy bỏng rực lên lúc cô thực sự đối mặt với hiện tại, lúc cô hiểu
rõ…mình là ai.

-Giai Băng, con đứng đây chút nhé, mẹ đi tìm bác sĩ có chút
chuyện_Đằng phu nhân nói xong liền ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa mà không hề để tâm đến bộ dạng mưu tư của Giai Băng lúc này.

Phải! Đây là cơ hội tốt để cô…xóa bỏ tương lai đen tối…sắp đến gần!



Chương 10: Áo Cưới



Cô phải làm gì? Làm gì đây!

Quay đầu để chắc chắn Đằng phu nhân đã đi hẳn, Giai Băng đưa mắt đảo lên hình hài không sự sống kia, tâm trạng trở nên rối loạn kinh khủng.
Lương tâm của một con người, niềm khao khát được sống tự dò dù chỉ một lần cùng lúc trỗi dậy trong trái tim Giai Băng, đấu đá, dằng xé lẫn
nhau như mấy bà cô bán hàng ngoài chợ, mùi thuốc súng trong lòng cũng
trở nên nồng nặc không kém. Điều này, cản trở hết mọi dự định đang nung
nấu trong lòng của Giai Băng. Cô đâu phải là người tàn nhẫn đến mức
không quan tâm đến mạng sống của người khác chứ, nhưng, quan tâm đến
mạng sống của họ, vậy mạng sống của cô…nó sẽ ra sao đây?

-Xin lỗi!

Mở miệng thốt lên câu nói có lương tâm cuối cùng, người Giai Băng
run lên nhưng đôi mắt đen của cô vẫn linh hoạt đảo đều khắp quanh căn phòng, nơi hàng trăm máy móc kì lạ đang hoạt động hết công suất. Mắt cô ngừng lại, ‘dán’ lên cái công tắc điện ở phía
góc phòng.

Ngẫm ngợi gì đó một chốc, Giai Băng tiến về phía công tắc
điện, đưa tay lướt nhẹ lên vỏ cao su đen của nó. Bàn tay cô không ngừng run lên, mồ hôi lạnh toát vô thức túa ra chảy dại trên
vầng thái dương, làm mờ nhoè mắt cô.

Không để cái gan bé như óc chim sẻ làm lí trí mình xao
động, Gia Băng đưa tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay ngự trên công tắc điện đang run rẩy, cố định nó.

Cô nhắm mắt, hít sâu, thở mạnh bình ổn bản thân mình rồi
mở mắt, quệt đi đống mồ hôi vương trên trán, chuẩn bị…

-Ring!_Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách của Giai Băng ở trên chiếc ghế đằng xa vang lên làm người có tật như Gia Băng giật mình hốt hoảng, cuống lên không bi