
Tác giả: Su
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341130
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1130 lượt.
n ra điều gì đó, Đằng Dạ tiến đến gần chồng sách nặng trịch, ôm thốc đống sách văn, anh rồi đi đến chiếc thùng rác nhỏ con
trong bếp, không chút luyến tiếc vất chúng vào trong.
-Anh làm cái gì vậy?_Kinh hãi nhìn đống sách mình phải đánh đổi cả
thanh danh mượn về từ thư viện, Giai Băng đứng phắt dậy, bay tới toan
cứu vớt nhưng không được, chúng đã bị ai đó nhanh tay thủ tiêu, rơi ngay ra ngoài bãi phế thải công cộng của khu chung cư.
Phải! Khu chung cư này có hố rác rất tiện, thuận tay quẳng là đi luôn ra bãi phế thải chứ không cần chủ nhà phải đem rác đi đổ, nhưng giờ
phút này….Giai Băng cảm thấy vô cùng không tiện…
Cô biết bãi phế thải đâu mà tìm lại chúng đây?
-Đằng Dạ…anh dám…_Nghiến răng trèo trẹo, Giai Băng hận không thể ngũ
mã phân thây Đằng Dạ ngay lập tức, mắt trừng to nhìn anh, cơ tay bóp
chặt đến run rẩy.
Ông cụ này…đang giở chứng gì vậy?
-Thi khối A cho tôi!_Đau đớn thay, Đằng Dạ hoàn toàn không cảm thấy
có lỗi, ngược lại còn hạ thấp giọng ra lệnh cho Giai Băng, đôi mắt đen
sâu thẳm rọi thẳng vào đáy lòng cô, như muốn bắt ép cô sợ hãi mà phúc
tùng mệnh lệnh.
-Sao…sao tôi phải thi khối A chứ! Từ đầu tôi đã quyết định thi khối D rồi! Anh thật quá đáng!_Có chút sợ hãi len lói, Giai Băng vừa run vừa
hét lớn cãi lại. Không hiểu sao, lúc này cô lại muốn anh ta bị Phong
Tình tóm đi, hành hạ, để anh khỏi phải hếch cái mặt đẹp trai của mình
chà đạp, sai khiến cô.
-Em đúng là rất quá đáng, Đằng Dạ! Giai Băng có khả năng đậu khối D
thì em nên cho em ấy đi khối D thì hơn, nếu không, đi khối A của em, cô
ấy trượt vỏ chuối, người thê thảm là em!_Nhấp một ngụm cà phê, Đằng Hy
ngả người vào bức tường cạnh đôi vợ chồng son, bỗng dưng tốt lên nói đỡ
cho cô em dâu.
-Tôi cho em hai lựa chọn: một là thi khối A và em sẽ được đối đãi như người nhà của tôi…_Đôi đồng tử đen của Đằng Dạ cử động, rọi ánh nhìn uy lực về phía Đằng Hy_…hai là em thi khối D và tôi sẽ coi em như người
ngoài ở nhờ, tiền điện tiền nước tiền thuê nhà trước giờ tôi chi trả em
sẽ phải đứng ra tự lo toan phần của mình.
-Cái…cái gì?_Không thể tin được vào những vì mình đang tận tai nghe thấy, Giai Băng thất thần hỏi lại.
-1 tiếng để em suy nghĩ….bắt đầu!_Đằng Dạ ban phát mệnh lệnh xong
liền phủi mông ra ngoài, ngả người lên chiếc ghế sô pha dài chờ đợi câu
trả lời, khóe miệng chợt cong nhẹ như có như không khi đón nhận ánh mắt
khinh miệt của anh trai rọi đến rồi lảng đi, mắt nhắm nhiềm dưỡng thần.
Còn Giai Băng…do quá sốc nên khi cô ý thức được mọi thứ đang xảy ra, cô chỉ còn 20 phút ‘sản xuất câu trả lời’
-Giai Băng, anh có thể cho em mượn tiền! Đừng để ý đến miệng mồm Đằng Dạ mà hãy chuyên tâm thi cho tốt!_Vuốt nhẹ mái tóc dài của Giai Băng an ủi, Đằng Hy nhẹ giọng nói, thanh âm u trầm có điểm gì đó thương
cảm…nhưng…vẫn rất lạnh và nguy hiểm.
-Nếu em mượn tiền của anh ta, chi bằng em viết giấy bán thân luôn
đi!_Đằng Dạ vừa thả hồn vào giấc mộng vừa lạnh lùng nói, như chứng thực
rằng…anh ta vẫn đang tỉnh và Giai Băng không có cơ hội thoái thác câu
trả lời cũng như…cảnh cáo Đằng Hy biết về sự có mặt của mình.
-Đằng Dạ! Em ép người quá đáng rồi!_Bước đến gần bộ bàn ghế, Đằng Hy
xem chừng cũng mỏi chân nên ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện Đằng Dạ,
đáy giác mặc thu rõ hình ảnh kim đồng hồ đang nhích dần…từng bước…
-Hết…giờ!_Một lời đã nói, Đằng Dạ mở mắt thông báo rồi ngồi dậy, rọi
ánh nhìn về phía Giai Băng vẫn còn ngây dại_…em chọn khối nào?
Khối nào?
Trong đầu Giai Băng lúc này, cô chỉ thấy mình đang bị thẩm tra xem
chọn ai: Đằng Dạ hay Đằng Hy chứ không phải đang chọn khối thi sắp tới.
Cái chuyện rắc rối này…sao lại phi lí rơi xuống đầu cô cơ chứ!!!
-Tôi…_Luống cuống đưa đôi mắt ẩn hiện sự non nớt không ngụy
tạo đảo về phía kẻ đang tự dung tự tác, ép mình vào ngõ cụt kia, Giai Băng nhất thời gấp gáp không biết nên trả lời ra sao
vì căn bản, cô chỉ nghĩ Đằng Dạ đang nói đùa, không ngờ, anh ta nói thật làm thật.
Cơ mà, tính đi tính lại cô chỉ học giỏi khối D, đi khối A
khác nào tự trưng cái ngu dốt cho người đời chê cười, tự đào
mộ chôn cái danh Giai Nhân Kỳ không phải muốn là có kia. Thôi
thì đi khối D, tiền nong cô không tin không trả được, cùng lắm đi làm thêm, cúi đầu vay tiền Lãnh Kiên, xem cái tên trở chứng
Đằng Dạ làm gì được cô.
Quyết tâm được ý chí kiên định dạt dào như phù sa bồi đắp, Giai Băng mở miệng nói vô cùng khí thế:
-Tôi chọn…
-Tiền nước 2 hôm nay 530k, tiền điện tiêu phí 268k, tiền đồ ăn thức uống 699k, tiền xà phòng dầu gội 20k…_Không để Giai Băng
nói xong, Đằng Dạ đã rút chiếc Iphone mới cóng ra, vừa lẩm
bẩm khá to đủ để cô nghe rõ, vừu đưa ngón trỏ linh hoạt lướt
trên màn hình cảm ứng tính toán.
‘Tiền’, cái chữ mà Giai Băng dẫu ghét cay ghét đắng vẫn
phải ra sức bòn rút, coi nó như mạng sống lần này hết lần
khác đả thương vào khí khái n