
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341546
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1546 lượt.
á rõ.- Trung chỉ vào
các tấm ảnh chụp dấu giày để lại.- Những dấu giày này toàn của đàn ông,
có ít nhất 5 tên. Dựa theo kích cỡ dấu giày, có thể phán đoán được chiều cao của những tên này nằm trong khoảng từ 1m67 đến 1m73. Ngoài ra không có dấu vết giằng co nên có thể đoán chúng cho nạn nhân vào trong bao từ trước rồi mới đem tới đó phi tang. Tất cả các hành động này đều rất
chuyên nghiệp. Chúng khôn g nghĩ rằng là có người có thể phát hiện ra
việc này nên mới chủ quan không xóa dấu giày đi.
Thiên Anh và Nguyên cùng nhìn kĩ những tấm ảnh chụp rồi đưa lại cho Trung.
-Hiện giờ bọn anh đang tiến hành xác
định thân phận cô gái còn lại trong bệnh viện. Cô ta không mang bất cứ
giấy tờ nào trên người nên cũng có vài khó khăn. Trên người cô gái ấy
ngoài những vết trói thì trên người cũng có những vết thương tím bầm, do bị đánh. Vết thương trên đầu là do khi bị vất xuống đã va phải đá ngầm
phía dưới. Theo nhận định của bác sĩ thì hiện tại phổi cô gái này do bị
nước biển tràn vào nên bị viêm nặng, phải nghỉ ngơi một thời gian dài.
Bọn anh sẽ cố gắng tìm ra thân nhân của cô gái này sớm nhất có thể.
Thiên Anh gật đầu rồi cùng Nguyên điền
vào tờ khai. Sau khi làm xong việc này, cả hai chào Trung rồi trở về
phòng khám của Thiên Anh.
-Lát tớ phải lên trên Trung tâm một chút, cậu đến bệnh viện thay tớ nhé!- Thiên Anh đề nghị.
-Mình còn việc gì đâu mà phải đến đó?- Nguyên ngẩn ra hỏi.
-Hôm qua cậu kí tên vào biên bản xác
nhận là người nhà để bệnh viện phẫu thuật ngay cho cô gái kia nên chút
nữa cậu phải tới đó thanh toán tiền phẫu thuật trước. Mang thẻ của tớ
đi.
-Lúc đó tại người ta giục quá, tớ sợ cô
ta chết nên mới kí tên. Ài, cậu tới đó thanh toán là được rồi. Tớ ghét
ngửi mùi ở bệnh viện lắm.
-Giúp tớ đi, tớ phải lên Trung tâm
nghiên cứu nộp báo cáo và xin nghỉ mấy hôm. Nếu cô gái kia tỉnh thì gọi
cho tớ ngay, tớ sẽ đến thay cậu.
-Được rồi, tớ không làm thì chẳng ra tớ hẹp hòi hơn cậu à?- Nguyên hừ giọng.
-Ha ha, thế mới là thằng em hào hoa phong nhã, tốt bụng của tớ chứ.- Thiên Anh cười.
-Phì…- Thiên Nguyên bĩu môi không nói nữa.
Nguyên tới bệnh viện làm thủ tục thanh
toán rồi tới phòng chăm sóc đặc biệt mà cô gái kia đang nằm. Cô ta đã
qua tình trạng nguy kịch nên được đưa tới đây theo yêu cầu của Thiên
Anh.
Hôm qua khi Nguyên cứu được cô gái này
lên bờ, chỉ thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, tóc tai rũ rượi, bê bết máu,
hiện tại nhìn lại thì sắc mặt cô gái này đã có chút hồng hào trở lại.
Cô gái này chỉ chừng hơn 20 tuổi một
chút, hơi gầy, làn da trắng nhợt, có một chút xanh xao như người bệnh
lâu ngày. Trên gương mặt thon thả còn vài vết bầm chưa tan, rõ ràng như
Trung nói là do bị đánh. Trên đôi môi nhỏ xinh cũng có vết máu tụ làm nó sưng lên một cách thảm hại. Nguyên thầm hỏi, không biết kẻ nào có thể
nhẫn tâm đánh đập một cô gái như thế này?
Đột nhiên, Nguyên thấy đôi mày của cô
gái hơi chau lại, có vẻ đau đớn và thống khổ, lại có vẻ như cô ta đang
lâm vào một cơn ác mộng ghê gớm lắm. Nguyên tiến lại, lúc này môi cô gái đã mấp máy như muốn nói gì đó, bàn tay bất giác nắm chặt lấy ga giường
bệnh. Nguyên cúi xuống, chỉ nghe tiếng nói yếu ớt nhưng âm thanh lại đầy sự kinh hoàng:
-Không được… Tôi không biết… Anh ơi cứu em… Thả tôi ra… Anh ơi…
-Này cô…- Nguyên vội lay vai cô gái, cô ta đang nằm mơ.
Người cô gái vẫn run lên bần bật.
-Cô ơi…- Nguyên lay mạnh hơn- Cô…
Cô bật dậy khiến Nguyên giật mình lui lại. Gương mặt của cô gái lúc trắng lúc xanh khiến Nguyên hơi hoảng.
-Cô tỉnh rồi sao?- Nguyên nhìn cô gái lúc này còn đang ngơ ngác nhìn mình như cố nhớ lại điều gì đó.
-Anh… Đồ tồi... - Cô gái vẫn nhìn thẳng anh rồi đột nhiên như không hề bị thương, cô gái làm một hành động vô cùng bất ngờ.
“Bốp.”
Cái tát từ cô gái làm Nguyên nổ đom đóm
mắt. Thực ra vì đang bị thương nên cái tát này không thật sự mạnh nhưng
do có yếu tố bất ngờ nên nó làm Nguyên loạng choạng suýt ngã.
-Cô bị điên à?- Nguyên sửng sốt một chút rồi quát lên.
Từ trước tới nay, chưa có bất kì một ai dám ra tay với anh như thế nên Nguyên hiển nhiên vô cùng tức giận.
-Anh là ai? Đây là đâu?- Cô gái dường như quên hẳn hành động vừa rồi của mình, nhìn anh hỏi tiếp.
-Cô nhìn mà không biết à?- Nguyên vẫn
còn bực bội vì cái tát vô cớ vừa rồi, nhưng anh đoán do bị thương nên
đầu cô ta mới có vấn đề như thế, nên cũng chẳng thèm chấp nhặt nữa.- Đây là bệnh viện. Còn tôi là người đã cứu cô.
-Cứu tôi? Bệnh viện?- Cô gái cau đôi mày nhỏ lại vẫn ngơ ngác- Phải rồi, nhưng tôi là ai?
“Sặc, không phải thực sự đầu cô ta có vấn đề rồi đấy chứ?”- Nguyên ngẩn ra.
-Cô không nhớ cô là ai hả?- Nguyên vẫn không dám đến gần, sợ bất thình lình lại phải ăn một cái tát nữa từ cô gái có vấn đề này.
Cô gái nhìn anh lắc đầu.
-Cô cũng không nhớ tên cô luôn hả?- Nguyên trố mắt.
Cô gái lại lắc đ