
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341543
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1543 lượt.
h thở dài.
-Sắp đến chưa?- Nguyên đứng hẳn lại, hay tay chống vào hai đầu gối, cúi đầu thở hồng hộc.
-Ngay trên kia rồi. Thế này thì cậu làm sao có thể chinh phục được đỉnh Ngự Lâm chứ.
-Thôi cho tớ xin…- Nguyên xua tay- Thế này cũng cảm thấy vỡ mật mà chết rồi.
-Vậy nghỉ chút rồi đi tiếp nhé!
-Ừ…- Thiên Nguyên đáp một tiếng rồi ngồi phịch xuống.
-Cố chút đi. Chiều tớ dẫn cậu đến một nơi thú vị hơn nữa.
-Thôi… thôi…
-Yên tâm, không phải leo núi đâu.- Thiên Anh cười.
-Vậy thì tớ sẽ suy nghĩ lại.
-Tớ đảm bảo cậu sẽ thích mê… Ủa, Đại Tướng Quân, mày ra đón tao sao?
-Hả?- Nguyên đang cúi đầu thở, nghe cách nói chuyện kì quái của Thiên Anh không khỏi kinh ngạc một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn.
Thiên Anh đang ngồi trên một rễ cây lớn
trồi lên mặt đất ở ven đường đi, tay đang xoa xoa bộ lông đỏ như lửa của một con chó. Màu lông chói mắt đó nhất thời làm Nguyên cảm thấy ngạc
nhiên.
-Này làm quen đi…- Thiên Anh ôm lấy cổ
nó, hướng Nguyên cười- Đây là Đại Tướng Quân, cậu chàng chính là người
bạn đặc biệt nhất của tớ ở đây đấy.
-Khục… Đại Tướng Quân, tên nghe nổ quá đi.- Thiên Nguyên bật cười vang.
Nhưng tràng cười vừa bật ra đã bị tiếng
sủa của con Đại Tướng Quân át đi. Tiếng sủa vang, âm thanh không quá lớn nhưng lại có chút uy áp, đầy quyền uy. Tất nhiên nó hướng về phía Thiên Nguyên sủa lên đầy bất mãn.
-Ha… Anh chàng này cũng có cá tính ghê.- Thiên Nguyên cười.
-Này, cậu đừng có coi thường Đại Tướng Quân, nó ở đây có thể được coi là chúa tể đó.
-Thật hả?
-Tất nhiên, cậu nhìn màu lông của nó xem.
-Cũng có chút đặc biệt.- Nguyên gật gật đầu.- Chưa từng thấy con chó nào có bộ lông như thế.
-Tất nhiên là cậu không thể thấy rồi, vì nó không phải là chó nhà, nó là sói.
-A…- Thiên Nguyên bị câu nói đó làm cho nhảy dựng lên.
-Ha ha, tớ biết là cậu sẽ ngạc nhiên mà. Hơn nữa, Đại Tướng Quân còn là loài sói lông đỏ, chính là một trong
những loài có nguy cơ tuyệt chủng hiện nay.
Thiên Nguyên trố mắt kinh ngạc, mắt nhìn chăm chăm về phía con sói lông đỏ lúc này đang dụi dụi mõm vào tay Thiên Anh làm nũng.
-Lai lịch của nó kể cũng thú vị. Mẹ nó
vốn là một con chó nhà được một anh làm trong Ban kiểm lâm ở Vườn quốc
gia Cát Tiên nuôi dưỡng. Anh này sau đó chuyển công tác ra Cát Bà, đem
nó theo. Lúc ấy không ngờ lại phát hiện ra nó có thai. Lứa đó có tất cả 5 con chó con được ra đời, Đại Tướng Quân chính là anh cả trong số đó.
Nhìn bộ lông của nó, mọi người mới biết cha nó là một con sói lửa chính
hiệu. Cả đàn lúc đó chỉ có mình nó có được di truyền màu lông từ cha.
Chính tay tớ chăm sóc nó từ khi nó mới ra đời, cũng được ba năm rồi.-
Thiên Anh kể.
-Ra vậy… Thế mà còn dám uy hiếp người anh em của chủ mi hả?- Nguyên trừng mắt nhìn Đại Tướng Quân.
-Nó rất thông minh, chúng ta nói nó đều hiểu đấy.
-Tớ chả tin.- Nguyên bĩu môi.
-Thôi, đi tiếp nào, còn một chút nữa thôi.
Nguyên đứng dậy phủi quần, gật đầu:
-Được rồi, đi tiếp nào.
Đại Tướng Quân chạy quấn quanh chân hai người một đoạn rồi phóng mình lên phía trước.
Lúc này, nơi nghỉ của Ban bảo vệ rừng đã hiện ra trước mắt Nguyên.
Khu vực làm việc của Ban bảo vệ rừng khá rộng, nhưng chỉ có ba dãy nhà cấp bốn nằm song song nhau, xung quanh
còn có các chuồng nuôi thú. Một vài chuồng có thú ở trong, một vài
chuồng thì không.
-Dãy nhà đầu tiên này là nơi anh em sinh hoạt, ăn nghỉ, họp hành. Còn hai dãy sau đều là khu vực trồng và cấy
ghép các loại cây, cũng như là nơi để những con vật bị thương nặng.
Những con bị thương nhẹ đều được đưa trở lại rừng, hoặc đưa ra ngoài như thế kia.- Thiên Anh vừa đi vừa giải thích.
-Chúng ta có khách sao anh Bạch?
Một giọng nói trong trẻo cất lên, sau đó một cô gái mặc blouse trắng bước tới gần hai người.
Cô gái này không cao lắm, người hơi đậm, nhưng có nét duyên rất riêng. Trên tay cô lúc này còn một búi cỏ khô,
vai đeo một hòm đựng đồ y tế.
-Chào Lam- Thiên Anh hướng cô gái cười- Em đã tiêm xong rồi sao?
-Vâng, sáng nay chỉ phải tiêm nốt cho ba con thôi. Vài ngày nữa là có thể đưa chúng về rừng được rồi.- Cô gái
tên Lam gật đầu đáp.
-Vậy thì tốt rồi. Đây là Nguyên, em họ của anh. Anh dẫn cậu ấy lên đây tham quan chút.
-A, thảo nào hai người lại giống nhau.- Lam hướng ánh mắt về phía Nguyên.
Bắt gặp đôi mắt đen láy của Nguyên đang nhìn mình chằm chằm, Lam đỏ mặt cười. Rồi cô quay sang nói với Thiên Anh:
-Vậy anh dẫn anh ấy đi tham quan đi. Em ra vườn lan chút.
-Ừ…
Lam đi rồi, Thiên Anh huých nhẹ tay vào người Nguyên, cười:
-Làm gì mà như người mất hồn thế?
-Làm gì đâu. Cô ấy mới là người mất hồn ấy chứ…- Nguyên cười ha ha.
-Cậu thật là, lại làm cho người ta ngay tại nhà mình mà phải bỏ chạy…
-Cô ấy là ai thế?