Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341545

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1545 lượt.

/>-Lam, 23 tuổi, bác sĩ thú y, là nữ duy nhất của Ban bảo vệ của chúng tớ ở đây.

-Ồ, quý hiếm hả?

-Lại còn cợt nhả nữa… Cậu mà động đến cô ấy xem anh em ở đây có dần cậu nhừ xương không?

-Ha ha… Trong đó có cả cậu hả? Thế mới
nói, anh em như tay chân, người yêu như quần áo. Quần áo thay ra vẫn có
thể mặc lại, chứ tay mà đã muốn cầm dao chặt chân thì có chạy lên giời
cũng không thoát.- Nguyên cười phá lên.

-Cái thằng này…- Thiên Anh trừng mắt bất lực nhìn cậu em họ.

-Tớ đùa mà…- Thiên Nguyên vỗ vai Thiên Anh- Cậu chả biết thừa khẩu vị của tớ còn gì.

-Ai mà biết được, bao nhiêu năm như thế, khẩu vị cũng có thể thay đổi chứ.

-Không thay đổi đâu. Mà lạ, ừ thì tớ có ý định tán cô bé ấy đấy, sao nào? Sao cậu phải ầm ĩ lên như thế? Hay là…- Nguyên nhìn Thiên Anh bằng vẻ mặt háo hức- Hay là cậu có ý gì với cô
ấy? Khai ra mau.

-Thằng này muốn ăn đòn hả?- Thiên Anh dứ nắm đấm về phía Nguyên.

-Này, bị tớ gãi đúng chỗ ngứa rồi hả? Tớ biết tớ leo núi không giỏi bằng cậu, nhưng nếu nói đánh lộn thì cậu còn lâu mới so được với tớ.

Thiên Nguyên chỉ biết lắc đầu bó tay
trước vẻ lém lỉnh của Nguyên lúc này. Nguyên lúc nào cũng là một người
sôi nổi và nhiệt tình như thế. Thiên Anh biết cậu chàng này mặc dù có
tật xấu là lăng nhăng, nhưng khi thực sự đã yêu một ai đó, thì Thiên
Nguyên lại nghiêm túc hơn bất kì ai.

Đấy là nếu như, bởi vì Thiên Anh cũng không chắc liệu có ai có thể một lần nữa mở lại trái tim đó của Nguyên hay không?

***

Hai tuần sau…

Bãi đá bí mật của Thiên Anh chiều nay có thêm một người nữa nhàn hạ nằm ngửa mặt nên nhìn vách đá phía trên,
miệng khẽ huýt sáo một cách thích thú. Thiên Anh vẫn ngồi ôm cần câu,
chốc chốc lại cùng Nguyên nói một vài câu gì đó. Nguyên không có hứng
thú câu cá như Thiên Anh, nhưng anh đặc biệt thích nơi này.

-Tớ nghĩ từ mai sẽ trưng dụng chỗ này làm chỗ nghỉ trưa?- Nguyên khẳng định một câu.

-Phì, cậu mà ngủ ở đây nếu lăn xuống biển thì không có mỹ nhân ngư nào vớt cậu đâu.

-Thử xem. Mặc dù tớ bơi không giỏi lắm nhưng không đến nỗi lăn xuống biển chết mà không biết gì.

Ngừng một lát, Nguyên hỏi tiếp:

-Cậu nhất định không về Hà Nội sao?

-Ờ, tớ thấy nơi này hợp với tớ hơn là Hà Nội.

-Thế còn Hương thì sao?

-Hương? Bọn tớ xong lâu rồi mà…- Thiên Anh cười- Hơn nữa Hương cũng không muốn xa thành phố, đó là lựa chọn của cô ấy.

-Bắt một thiên kim tiểu thư như cô ấy ra cái nơi đầu sóng ngọn gió này sống thì đời nào cô ấy chịu.- Nguyên chép miệng.

-Ừ, vậy nên tùy cô ấy quyết định thôi. Tớ…

Thiên Anh chưa kịp nói đến đây thì đột
nhiên “ùm”, “ùm” hai bao tải lớn từ trên đỉnh núi xuống ngay vùng nước
trước mặt hai người làm nước bắn tung tóe. Nguyên đang nằm mà bị giật
mình đến nỗi chới với suýt ngã.

-Cái gì thế?

-Hai bao tải, không rõ là gì?

-Người ở đây không phải xử lý rác bằng cách này đấy chứ?- Nguyên trố mắt nhìn ra nơi mà hai bao tải đã chìm xuống.

-Không đúng, núi phía trên thuộc về khu
vực được bảo vệ nghiêm ngặt, bình thường chỉ có các đồng chí trong hạt
kiểm lâm đi tuần tra mà thôi…- Thiên Anh cau mày lẩm bẩm.

-A… - Nguyên giật mình kinh hãi chỉ ra phía vùng nước vẫn còn chưa lặng lại.

Theo hướng tay Nguyên chỉ, màu nước xanh không ngờ lúc này nổi lên ít bọt khí, trong nước có màu đỏ như máu
khiến Thiên Anh cũng giật mình vất cả cần câu sang một bên.

-Cái gì thế?

-Mau xuống xem.- Thiên Anh không chần chừ bèn lao xuống nước.

Nguyên chần chừ một chốc rồi cũng nhảy ùm xuống để giúp Thiên Anh.

Vùng nước này không sâu nên cả hai chỉ
lặn một chút là xuống được tới đáy. Trong làn nước mờ đục, Thiên Nguyên
cuối cùng cũng lần tìm được một trong hai bao tải vừa được quẳng xuống.
Anh lần thấy miệng bao đã được buộc chặt bằng dây thừng, lại còn buộc
kèm theo một tảng đá lớn, rõ ràng là cố ý không để bao này nổi lên. Anh
lần sờ vào bao, chợt rùng mình khi cảm giác đụng vào một đôi tay ở bên
trong.

Trong bao là một con người.

Nguyên rút con dao gấp nhỏ trong túi ra
cắt dây. Đến khi cảm giác không thể duy trì dưới nước lâu hơn được nữa
thì dây thừng cũng chịu đứt. Anh vội ôm cả bao tải trồi lên mặt nước.

Vừa lên đến mặt nước, Nguyên vội há
miệng hớp lấy một ngụm không khí thật lớn vào phổi. Thiên Anh đã đưa
được cái bao tải còn lại lên bờ đá, đang chuẩn bị lặn xuống giúp anh thì đã thấy anh trở lên. Thiên Anh giúp Nguyên kéo cái bao lên. Nguyên nói
trong hổn hển:

-Cẩn thận chút. Hình như… có người bên trong.

Thiên Anh gật đầu rồi tiếp tục kéo chiếc bao lúc này nhìn rõ máu theo nước biển chảy đầy ra bên ngoài bao.

Nguyên lên được bờ, không kịp nghỉ, vội
vàng dùng dao cắt dây thừng buộc chặt miệng bao ra. Anh vội kéo bao ra,
chỉ thấy bên trong là một cô gái tóc tai rũ rượi, đã bất tỉnh, hai tay
hai chân đều bị trói lại, miệng bị dán băng