Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Angel_Of_Rebelling

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341124

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1124 lượt.

/>
- Im, mày ko lấy nó nhưng tao cứ đưa về. Minh Phương có sao ko con? Ông nhẹ nhàng hỏi Minh Phương.

- Dạ! Đau quá bác ơi. Hix! Minh Phương “sụt sịt”.

- Khương Duy! Ông quát lên.

- Dạ?

- Mày ném bạn gái vậy à? Thật ko ra dáng đàn ông gì cả. Ăn hiếp phụ nữ. Tao phạt mày lên ngọn cây ngồi.

Ba đứa trên tầng lại vừa cười vừa vỗ tay ầm ĩ:

- Hoan hô bác ạ! Hoan hô chú bộ đội!

Ông ta quay ngoắt lên trên:

- Qúa khen, quá khen! Ơ… mà cháu là ai? Hình như đây là lần đâu ta gặp
cháu? “Chú bộ đội” trỏ nó. Cũng phải thôi, đây là lần đầu ông gặp nó mà.

- Ba. Con kể cho ba rồi đó. Khương Duy láu táu định giới thiệu lại.

- A, cháu là Linh Như hả? Có phải cháu là cái đứa dám gọi thằng Duy nhà bác là Sầu Riêng ko?

- Ơ hơ!- Nó gãi gãi đầu- Dạ vâng ạ!

- Đúng đúng, phải có những đứa như thế nó nói cho mày khôn ra. Đàn ông
con trai mà để con gái nó **** cho. Bây giờ mày cõng Minh Phương về nhà, rồi học bài ăn cơm, sau đó lên ngọn cây ngoài đường ngồi cho tao.

- Sao con phải cõng nó chứ? Khương Duy cãi lại.

- Vì nó là vợ mày.Còn nói nữa tao ko cho mày ăn cơm đâu. À mày mà thả nó giữa đường như lần trước thì liệu hồn đấy con ạ!

- Nó bóp chặt cổ con thì làm sao con thả nó ra được chứ? Khương Duy hậm hực.

Cõng Minh Phương về xong, Khương Duy lên phòng thì nhìn thấy lũ bạn đang ôm bụng ngặt nghẽo.

- Thôi đi, tao tức lắm rồi đấy. Anh chàng bực tức.

- Ừ thôi thôi. 3 đứa cố nín cười ngồi vào bàn học.

- Haizz, đau chân quá, ai cõng em ra ghế đi. Em ko “bóp chặt cổ” đâu mà sợ.

- Có thôi đi ko? Khương Duy trừng mắt nhìn nó.

- Ơ em nó đau thật mà. Viết Quân cõng em nó ra đây đi. Khánh Nam thêm vào.

- Bọn mày thôi ngay đi! Tao tức lắm rồi. Cho mỗi đứa 1 đấm ngay bây giờ đấy.

- He he, biết rồi, biết rồi.



Chương 22



Noel đang đến gần. Lớp không khí hơn hẳn. Đứa nào cũng có kế hoạch
cho riêng mình, trừ nó. Không phải là nó ko hào hứng mà là 3 tên kia lo
hết rùi. Thì lại đi chơi chứ sao. Nhưng không phải chỉ có 4 đứa nó, lần
này có thêm Minh Phương nữa cơ. Và nhiệm vụ của nó là rủ cho bằng đuợc
cô nàng này đi cùng. Một điều thật dễ hiểu là Minh Phương mà đi tất
nhiên sẽ ko vắng mặt Hà Ly được rồi. Nhưng đâu có sao. Chỉ cần Khương
Duy và Minh Phương có thể đi chơi riêng vui vẻ, Khánh Nam sẵn sàng hi
sinh 1 chút tự do cho thằng bạn, mặc dù Khánh Nam đang tính là phải lôi
nó và Viết Quân đi cùng. Mình hi sinh thì chúng nó cũng phải có chút
đóng góp chứ? Khánh Nam nghĩ thế đấy. Nhưng có 1 điều là Minh Phương và
Khương Duy cứ bắn tỉa nhau suốt ngày ý. Như hôm nay. Minh Phương đang đi qua, chẳng đả động gì đến Khương Duy, thế mà tự nhiên Khương Duy giơ
chân ra ngáng đường làm cho Minh Phương ngã cái oạch, đã thế lại còn giơ tay ra “làm phúc kéo Minh Phương lên nữa chứ! Thật là 1 sai lầm hết
sức. Vì Minh Phương được thể kéo luôn Khương Duy ngã xuống. Đúng là gậy
ông đập lưng ông.

Haizz, lại 1 ngày nữa trôi qua. Sao thời gian trôi nhanh thế nhỉ? Nó thở dài ngồi trước cái laptop, vẫn giữ thói quen truy cập 1 địa chỉ thời
trang quen thuộc. “Chẳng biết có tin gì đặc sắc ko đây! Ơ gì thế này?
Đây… đây… đây là…” Đập vào mắt nó là hình ảnh ông nội – ngài George
Wilson đang quỵ xuống, 1 tay bám chiếc gậy 1 tay ôm ngực. Cạnh đó ba và
Jimmy đang hốt hoảng đỡ lấy ông. Bệnh tim tái phát

. Nó nhanh chóng rút điện thoại gọi cho Jimmy mà ko thèm quan tâm lúc này ở I-ta-li-a đang là đêm.

- Alo, Jimmy, chuyện này là sao?

- Anh xin lỗi. Từ hơn 1 năm trước rồi, nhưng ông ko cho anh nói với em. Ông sợ em lo lắng.

- Anh à…

- Em yên tâm! Ông ổn rồi mà.

- Jim! Em muốn về! Em muốn về!

- Chính vì ông sợ em lo lắng sẽ quay lại đây nên mới ko muốn…

- Em ko quan tâm. Em muốn về!

- Ginny! Không đuợc. Nghe anh! Em ko nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho
anh chứ! Em có nghĩ em cũng sẽ trở thành 1 người như Billy ko?

- Anh! Anh đâu có sao? Em cũng thế!

- Em hết giận ba rồi sao?

- Em chưa hết giận ông ta nhưng em muốn gặp ông.

- Anh nói ko đuợc. Em về sẽ càng làm mọi chuyện rối tung lên đấy. Em rõ chưa?

- Còn bộ thiết kế thì sao hả anh? Là Billy làm đúng ko anh? Ông đột quỵ
vì mất bộ thiết kế. Còn mấy ngày nữa là trình diễn rồi anh?

- Em yên tâm. Một tuần đủ để anh và tổ thiết kế cho ra đời 1 bộ thiết kế mới còn hoàn hảo hơn bộ đã mất.

- Anh à…

- Ginny! Con ko được về. Bà nội nó giật lấy máy.

- Bà! Nhưng con…

- Con phải hiểu rằng việc này sẽ là 1 cơ hội tốt để họ nhử con về lại
đây. Con ko đuợc trúng bẫy. Billy đã thế! Bà ko muốn cả con cũng như thế nốt. Gin à! Bà xin con đấy! Bà ko muốn con gặp nguy hiểm. Được ko con?
Bà xin con đấy!

Cả đêm hôm đó con bé đã ko ngủ. Nó chỉ làm duy nhất 1 việc là ngồi
lặng trên ban công nhìn ra khoảng kh