
Tác giả: lolila
Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015
Lượt xem: 1341524
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1524 lượt.
t...
Bất động hoàn toàn bất động...
-Dậy..._Nó nói to vào tai...
Vẫn bất động...._Tức giận...
-Trương Hoàng Phi...._Nó hét to...
Cái thân người cao to chỉ động đậy vai một chút thì lại nằm bất
động ...Còn kèm cả tiếng “Khò khò” nho nhỏ...Làm nó tức điên...Tim gan
như muốn trào ra ngoài, máu thì lại muốn trồi ngược lên não...Và nếu
không giữ đc bình tĩnh có lẽ nó đã đưa tay đánh tụi hụi vào cái xác đáng ghét kia.
Nó bấm bụng... “Ta đây...đường hoàng là một cô giáo bảo công bỏ sức
ra để ôn luyện cho nhà ngươi. Chỉ có một mong ước nhỏ là nhà ngươi đủ
điểm để tốt nghiệp. Vậy mà...Vậy mà nhà người cứ đến giờ này lại lăn ra
ngủ...Khiến ta thấy công sức của mình mấy ngày vừa qua như vất hết xuống sông xuống biển...Sao nhà ngươi không bằng nửa người ta nhỉ...Đồ HOTBOY dởm người...”
Nó giận dữ quay người đi. Giật mạnh cuốn sách trên bàn ...Lẩm
nhẫm....Cố gắng chú tâm...Cố lẩm nhẫm...lấy bút hí hoáy...Cuối cùng
không chịu nổi...
Quay một cái,...trừng trừng nhìn cái xác to ềnh. Ngồi trên chiếc ghế con con trong rất ngố...Cả trọng lượng của cơ thể như ép cái bàn xuống. Đến nỗi nó tưởng cái bàn sắp gãy đến nơi...Thấy cái dáng vẻ vừa mỏi mệt nhưng không kém phần ngố ngố như vậy cơn tức giận của nó ban nãy tự
dưng biến đi đâu hết cả...chỉ thấy thương thương và buồn cười...
Đúng là nó có anh bạn trai ngố dệ. Lần đầu tiên gặp cậu ấy năm tám
tuổi ở chính ngôi nhà này nó đã thấy ghét ghét cái bản mặt lúc nào cũng
hất hất lên trời ra vẻ ta đây. Đến khi hai đứa gặp lại là khi nó chuyển
lên đây học c3. Cùng trường rồi còn cùng lớp, rồi còn bị cô giáo phân
cho cái nhiệm vụ cao cả và phải quản lý cái cậu hotboy chẳng ra gì xuốt
ba năm trong cực nhọc và hao tổn tuổi thọ ...Thế đấy...Rồi đến khi được
mẹ giao nhiệm vụ phục vụ cậu hotboy chẳng ra gì trong suốt 1 tháng. Ngày não cũng gây lộn, chí choé, bị bắt nạt hoài....Vậy mà...Không thể ngờ
được...Bây giờ hai đứa thành người yêu của nhau...
Người yêu đấy...
Không chỉ thích bình thường đâu mà là yêu đấy...(Thích và yêu khác nhau nhé các bạn! Đừng khi nào lầm tưởng ...*^^)
Ờ nhưng kì lạ là tự dưng không hiểu sao lại đi thích cái con người mà cái gì của người đó từ trước đến giờ mình điều ghét.
Thứ nhất là tham ăn.
Thứ hai là kênh kịu, chảnh chẹo...
Thứ ba là luôn thích áp đặt người khác làm những việc bản thân mình thick...
Thứ tư là lười biếng, không có chữ nào trông đầu...Lúc nào cũng ngủ ngủ và ngủ...
Đi chơi đêm. uống rượu, hút thuốc(không thấy khi nào nữa...nhưng
chắc chắn là có), ngủ ngoài cả đêm không về...(Cái này thì kì lạ)
Cái cực ghét là nhờ có bản mặt mà luôn có mấy đứa con gái bu quanh...
Ôi.....ôi...còn nhiều lắm...Không kể ra hết...Thế mà thích từ khi
nào cũng không biết nữa...Từ thích chuyển sang yêu...hihi...
Nó đưa tay tay lên nhặt mấy sợi tóc con phủ trên trán của Phi. Mấy
sợi tóc màu nâu nâu bị mồ hôi chảy ra làm ướt cả. Bây giờ khi vén cái
mái ngố trước lên thì nó mới thấy trán cậy rịn cả mồ hôi mẹ mồ hôi
con...”Mệt vậy sao”...
Nó khẽ nhăn mặt. Đưa tay lên quyệt đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm...Ngón
tay nhỏ của nó tự động lướt xuống sống mũi cậu làm cho cậu hình như cảm
thấy nhột hay sao đó mà mũi nhăn nhăn lại trông đến dễ thương...Ngón tay chạm nhẹ vào hàng long mi dài cong cong của cậu...chạm vào gò má nhìn
cực đẹp...rồi chạm vào khoé môi cong cong, hơi đỏ...
Nó mỉn cười tủm tỉm khi nhớ đến cái đêm cách đêy không lâu. Bờ môi
này đã cắn nhẹ vào tai nó, đã hôn hẹ vào môi nó, rồi hôn thật sâu nụ hôn dài bất tận ngất ngây đến hai lần, bờ môi này nói yêu nó, nói yêu nó
“Mãi mãi”...Và hằng đêm bờ môi này khẽ đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ
nhàng khiến trong giấc mơ nó cũng tủm tỉm cười hạnh phúc...
Nó thấy yêu lạ cái cảm giác đó...Yêu cả cái tính tình “Sỡ hữu của
cậu”...Yêu cái làm nũng đòi ăn cái này cái kia làm nó điên đầu...Yêu
cai...Yêu hết tất cả những thứ của cậu...
Nghĩ vậy nhưng nước mắt nó lại trực trào ra...
-Con nhỏ ngốc nghếch này! Làm gì thế này...
Nó quay đi. Đưa tay lên quyệt đi giọt nước mắt quái quỷ không cầm
được đang trượt dài trên má mình. Tự nhủ. “Tất nhiên phải vậy rồi! Khóc
gì mà khóc hả con nhỏ đáng ghét này”
Tiếp tục lau thì nước mắt càng chảy ra nhiều hơn...Càng chảy thì lại
càng thấy tức...Thấy đau đau ở cái quả màu đỏ đỏ trên ngực trái...
-Eo ơi! Hix! dụ này phải đi khám bác sĩ quá..._Nó phì cười...Vừa cười thì nước mắt trào ra càng nhiều....
Mong sao mấy cái ngày này đừng trôi qua nhanh quá...Nếu mà quá
nhanh...Rồi đến lúc đó thì chắc tim nó sẽ vỡ ra thành từng mảnh, Sức
chịu đựng của nó chắc chỉ đến lúc đó thôi...Biết làm sao được...
-này!...Khám bác sĩ gì đấy..._Giọng Phi hơi ngái ngủ cất lên làm nó
giật mình. Nó dả vờ đưa cuốn tập lên cúi đầu xuống. đưa tay lau lau giọt nước mắt rồi mới hừng hực ra vẻ tức giận quay đầu lại.
-Khám bệnh máu trồi lên não nhanh quá...